Chương 21:

Trong chợ đêm người qua lại đông đúc, bầu không khí nhộn nhịp. Lý Dịu Bạch chịu hết nổi định đi móc gói thuốc trong túi áo mình, sau một hồi do dự từ bỏ không lấy ra nữa.

Khi cậu ta còn đang cúi đầu chợt có một bàn tay trắng trẻo xuất hiện trong tầm mắt, trên bàn tay đó còn xách một túi đồ kho. Lý Diệu Bạch ngẩn người, sau đó từ từ ngẩng đầu lên.

Cô gái xinh đẹp đó đứng trước mặt cậu, cô mặc chiếc váy viền ren dịu dàng, người hơi béo một chút nhưng chiếc cổ thon dài, khí chất hơn người.

Tôn Khả An im lặng đứng trước mặt Lý Diệu Bạch một lúc lâu, thấy cậu nhìn tới mình mới cụp mắt khẽ giọng nói: “Phần này được gói sẵn trước đó, nếu cậu không chê thì cầm lấy.”

“……”

Lý Diệu Bạch cúi đầu ngẩn ngơ nhìn chiếc túi trong tay, không biết đầu mình bị ngập nước hay gì mà hồi nãy ma xui quỷ khiến nhận lấy.

“Được đấy anh Diệu, anh nói xem người đẹp đó phải lòng anh rồi đúng không, còn tặng đồ ăn cho anh nữa.” Đám đàn em bên cạnh còn chưa đi, đợi Tôn Khả An đi rồi lần lượt xúm tới.

“Biến đi.” Lý Diệu Bạch mắng một tiếng mà mắt hãy còn nhìn túi vịt trong tay. Dường như nghĩ tới điều gì đó khiến cảm xúc của cậu trở nên tệ hơn nữa, cậu ném bỏ chiếc túi trong tay đi, lạnh giọng nói: “Tao cóc thèm.”

Cậu đàn em đứng cạnh nhanh tay lẹ mắt đón lấy: “Bỏ đi uổng lắm, anh Diệu anh không muốn thì cho em!”

“……”

Buổi tối Tôn Khả An về tới nhà, đêm đó cô bỗng nhiên mất ngủ. Hình như cô hiểu vì sao khi cô cảm thấy chàng trai đó quen mắt rồi, có lẽ hơi thở trên người cậu ta rất giống với Cố Đình. Năm Cố Đình mười bảy tuổi chắc cũng hăng hái tràn trề sức sống như chàng trai đó.

Năm đó khi hai người gặp gỡ là lúc Cố Đình vừa ra tù không bao lâu, người dơ bẩn, mặt mày dữ tợn không có ai dám tới gần anh. Cô là người duy nhất không sợ anh, là người đi giúp anh.

Thật ra giờ nghĩ lại có lẽ không phải không sợ, chẳng qua cô khi ấy đã mất hy vọng vào cuộc sống rồi, đến cái chết cô còn không sợ nữa huống chi là một con người.

Nghĩ tới chuyện trước khi, trong lòng cô vừa đắng vừa ngọt, cô chợt rất muốn rất muốn gặp lại Cố Đình thời niên thiếu.

Nhưng đến khi nào cô mới tìm được anh đây?

Tôn Khả An bên này mất ngủ, Lý Diệu Bạch bên kia cũng mất ngủ luôn. Bà nội ngủ rồi, Lý Diệu Bạch lên ban công hút điếu thuốc.

Đốm thuốc lập lòe trên ban công mờ tối, Lý Diệu Bạch càng nghĩ càng thấy buồn bực, cậu mở điện thoại gọi cho một số.

“Alo anh Diệu, nửa đêm nửa hôm có chuyện gì vậy ạ? Em sắp ngủ được rồi.”

Lý Diệu Bạch im lặng hồi lâu rồi cất giọng: “Cánh vịt của tao đâu?”

“……”

Bên kia nói bằng giọng đầy bất lực: “Anh hai, giờ là mấy giờ rồi hả? ? Anh cảm thấy cánh vịt của anh còn lành lặng nữa không??”

“Bọn mày ăn hết không chừa lại miếng nào à?”

“Đâu có đâu, trên đường về gặp phải anh Đình, số cánh vịt đó bọn em chưa ăn miếng nào cho anh Đình hết rồi.”

“……”