Chương 23:

Vẻ đẹp của Sở Hàm không phải kiểu đẹp sắc sảo mà thuộc về kiểu nhìn lâu càng nhìn càng thấy đẹp, cộng thêm vóc người cao ráo bắt mắt của cô nàng, hồi trước còn thường đi làm người mẫu cho các cửa hàng online.

“Không được không được, mình bì không được với hoa khôi của chúng ta đâu!” Sở Hàm nói đùa: “Ban đầu số con trai trong trường thích cậu có thể nói là xếp thành mấy vòng quanh thao trường luôn ấy!”

“Nào có khoa trương như vậy.” Tôn Khả An dịu giọng nói.

Cô biết những gì Sở Hàm nói đều là chuyện hồi năm cấp hai cả. Có điều sau này Sở Hàm thi vào trường Trung Nhị rồi mà cô chẳng thi được thành tích tốt nên chỉ vào được một trường cấp ba rất bình thường.

Cô không để bụng lời Sở Hàm nói, con nít cấp hai còn rất nhỏ hơn nửa đa số là theo tâm lý đám đông, thấy người khác thích ai thì thích theo.

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, hồi đó con trai theo đuổi cậu nhiều như vậy nhưng cậu không thích ai hết mà cứ thích tên Quý Tinh Nhiên không đặt cậu vào mặt đó.” Sở Hàm thở dài nói.

“Quý Tinh Nhiên?” Thời gian qua lâu lắm rồi, Tôn Khả An sắp quên mất gương mặt chàng trai đó trông như thế nào.

“Đúng vậy, là học bá học rất giỏi thường xuyên thi đứng đầu toàn khối đó. Mình còn nhớ khi ấy cậu vì theo đuổi cậu ta ngày ngày làm đồ ăn vặt tặng cho cậu ta nữa.” Sở Hàm nghiêm túc nhớ lại.

“………….”

“Giờ cậu còn thích cậu ta không?” Sở Hàm ghé tới tò mò hỏi.

“Hết thích rồi.’ Tôn Khả An dứt khoát đáp.

“Thật không?” Sở Hàm không tin lắm: “Vậy giờ cậu thích người khác rồi à?”

“Ừm.”

“Ai thế ai thế!”

“Đợi khi nào mình tìm được anh ấy rồi mình nói cho cậu biết.” Tôn Khả An đáp một cách thần bí.

Trên lầu ba của trung tâm mua sắm, một cậu thiếu thiên mười bảy mười tám tuổi mặc đồ đen chạy phăng phăng tới bên cạnh cậu trai trẻ mặc đồ trắng khác, cậu ta nói bằng giọng hơi kích động: “Nhiên ca Nhiên ca, cậu nhìn xem ai đang ở bên đó kìa!”

Quý Tinh Nhiên nhìn theo hướng ngón tay của thiếu niên áo đen thì bắt gặp hai cô gái nổi bật nhất trong đám đông.

“………….”

“Là hoa khôi trường đấy!”

Ánh mắt Quý Tinh Nhiên ngừng lại trên người cô gái mặc váy màu hồng nhạt đứng bên phải một lúc mới bình thản dời mắt đi không nói gì hết.

“Hồi nãy lúc mình đang mua quần áo với bạn gái thì nhìn thấy hoa khôi trường, hòn nữa mình còn nghe thấy một tin tức hơi bị chấn động đó! Hoa khôi nói cô ấy hết thích cậu rồi, người anh em cậu được giải phóng rồi.”

Quý Tinh Nhiên khựng tay lại, lạnh giọng nói: “Liên quan gì tới mình.”

Thấy Quý Tinh Nhiên làm mặt lạnh, cậu thiếu niên đó cười cười nói tiếp: “Ha ha ha ha mình nói chơi đấy, mình cảm thấy những lời hoa khôi nói toàn nói cho hả giận thôi! Nhớ năm đó hoa khôi theo đuổi cậu bao lâu, ngày ngày đưa đồ ăn cho cậu, có lần làm bách quy cho cậu còn bị bỏng cả tay. Theo đuổi lâu vậy rồi sao nói không thích là không thích ngay được chứ!”

“………….”