Chương 27: Khó ăn chết được!

Khoảnh khắc nhìn thấy Tôn Khả An, ánh mắt Lý Diệu Bạch đầy ngỡ ngàng. Mới mấy ngày không gặp mà cô gái trước mặt đã gầy đi rất nhiều, gương mặt ngày càng xinh đẹp hơn, nhất là đôi mắt hạnh đẹp đẽ đó giống như ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

Trò chuyện được mấy câu, bà cụ muốn tặng một chiếc vòng hoa tươi cho Tôn Khả An. Số vòng này đều do tự tay bà cụ làm, bên trên thơm ngát hương hoa.

“Cháu trai, con chọn một chiếc cho An An đi.” Bà cụ nhìn cháu trai mình một cái, đột nhiên mở miệng nói.

Tôn Khả An chú ý tới vẻ mặt buồn bực của Lý Diệu Bạch. Không muốn làm phiền người ta, cô vừa định nói tự mình chọn được rồi bỗng có một chiếc vòng tay rất đẹp ném tới trước mặt cô.

Hoa trên vòng tay có màu tím nhạt giống với màu quần áo cô đang mặc.

“Chiếc này đẹp.” Giọng Lý Diệu Bạch cứng nhắc, ánh mắt nhìn sang hướng khác, tư thế ngồi hệt như một đại gia.

Bà cụ đi ba đích thân đeo lên cho Tôn Khả An, cười nói: “An An đeo lên đẹp thật.”

Tôn Khả An cười đáp: “Cám ơn bà.”

Khách quen dần ghé nhiều lên, Tôn Khả An về sạp nhà mình bán đồ.

Vừa bán chưa được bao lâu thì gặp Lý Nguyệt Nguyệt tới đây gây chuyện, bà ta đi tới trước sạp hàng nhà bọn họ cất giọng cười nhạo: “Ô hay, món kho của mấy người nổi lắm cơ mà, giờ sao bán không ra thế này?”

“Việc làm ăn của nhà chúng tôi tốt như vậy, thím hai nhìn không thấy sao?” Chẳng đợi Liễu Tinh lên tiếng, Tôn Khả An đã nhẹ nhàng đáp trả lại. Giọng cô bình tĩnh mà dịu dàng nhưng có thể khiến đối phương nghẹn họng nói không ra lời.

“Đúng vậy, buôn bán tốt lắm, chắc mấy tháng nữa là cóc có gì ăn bây giờ.” Lý Nguyệt Nguyệt tiếp tục nói bằng giọng quái gở.

“Diệu ca! Em mua một ít món kho anh ăn không!” Lý Nguyệt Nguyệt vừa dứt lời thì gần đó có một cậu béo chạy tới tìm Lý Diệu Bạch.

“Rẻ lắm, bỏ ra mười đồng mà mua được nhiều cỡ này nè, anh ăn thử không!” Cậu béo đưa túi đồ ăn trong tay cho Lý Diệu Bạch.

Nhìn tới đây, Lý Nguyệt Nguyệt nhìn Tôn Khả An và Liễu Tinh một cách đắc ý.

Lý Diệu Bạch nhận lấy rồi ngước mắt nhìn về phía Tôn Khả An một cái. Quả nhiên mấy người đằng đó đều tập trung nhìn sang đây hết. Lý Diệu Bạch bình thản cụp mắt xuống cắn món kho cậu béo đưa tới.

Xung quanh bỗng chốc chìm vào im lặng như đang đợi phản ứng của Lý Diệu Bạch.

Mùi phụ gia thực phẩm quá nhiều, Lý Diệu Bạch nuốt không trôi miếng nào hết.

“Phụt! Khó ăn chết đi được!”

“…………”

Tôn Khả An thường xuyên đi bán với ba mẹ, thời gian gần đây tuy việc buôn bán không bằng lúc trước nhưng cô phát hiện một số khách hàng quen bắt đầu quay trở lại rồi, việc buôn bán ngày càng tốt lên.