Chương 4:

Không biết cô đang nghĩ gì mà miệng mỉm cười ngọt ngào như vậy. Nhìn nụ cười của cô, anh cũng khẽ cười theo.

Tôn Khả An ngẩng đầu nhìn anh, cô biết anh luôn nhìn cô, cô xoay người giơ tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.

Cố Đình ngỡ ngàng.

Làm vợ chồng với nhau nhiều năm như vậy rồi nhưng mỗi nụ hôn của cô đều khiến anh rung động.

Cơ thể bắt đầu khó chịu, Tôn Khả An ho khẽ một tiếng.

Cố Đình muốn rót nước cho cô nhưng cô từ chối.

Cô nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, cất giọng khe khẽ.

“A Đình! Sau này đừng suốt ngày ăn đồ nguội nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Cũng đừng cực khổ quá, làm nhiều công việc khiến chân anh chịu không nổi.”

“Nếu em đi rồi, hy vọng anh sống thật tốt.”

“Chậu hoa trên ban công nhà chúng ta sắp nở hoa rồi, anh nhớ chăm sóc nó thay em nhé.”

“A Đình, em yêu anh lắm.”

……

“An An.”

“An An.”

Ánh hoàng hôn buông xuống.

Cố Đình gọi hết tiếng này tới tiếng khác, có điều đã chẳng còn ai đáp lại lời anh nữa rồi.

*

Tôn Khả An mất rồi.

Cố Đình nhốt mình trong nhà rất lâu để bầu bạn với bảo bối của anh.

Người trong tiểu khu cảm thấy Cố Đình điên rồi, anh không ăn không uống cũng không chịu chôn cất Tôn Khả An.

Anh ở trong nhà cả ngày nói chuyện với Tôn Khả An đã chết.

Mọi người cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách.

Hồi lâu sau, thím Vương đi tới mở cửa nhà Cố Đình.

Cậu nhóc trẻ tuổi vốn đẹp trai mặt mũi sáng sủa đó giờ râu mọc lởm chởm trông như già đi mười tuổi.

Mắt anh trống rỗng cùng với vẻ tuyệt vọng.

Thím Vương nhìn anh hồi lâu, cuối cùng mở miệng khuyên: “A Đình, nên chôn cất An An rồi.”

Thím Vương không dám nói gì nhiều sợ kí©h thí©ɧ phải người đàn ông trước mặt này.

Nhưng điều khiến thím Vương bất ngờ là Cố Đình rất bình tĩnh và yên tĩnh.

Anh nói: “Được.”

Tuy Cố Đình rất phối hợp trông như chẳng có chuyện gì. Nhưng người tới gần anh đều có thể cảm nhận được Cố Đình đang đỏ hoe đôi mắt đó giống như một con quái vật đang bị kiềm chế.

Chẳng qua không biết khi nào nó sẽ phát điên lên.

Sau khi chôn cất Tôn Khả An xong, Cố Đình cũng đột nhiên biến mất không ai biết anh đi đâu cả.

Cho đến một tháng sau, có truyền thông tung ra hai tin tức.

[Thiên kim của công ty truyền thông Hạ Thị mất tích một cách bí ẩn]

[Công ty truyền thông Hạ Thị nghi bị người ta bí mật báo thù, phá sập cả tòa cao ốc gây tổn thất nặng nề]

Tôn Khả An cảm thấy người nóng bừng giống như có thứ gì đó rất nặng đè lên ngực cô.

“Moew ~”

Tôn Khả An mở choàng mắt thì đối diện với đôi mắt to tròn, thứ đè trên ngực cô là một con mèo lớn màu vàng.

Thấy cô thức dậy, mèo vàng mừng rỡ cúi đầu tới liếʍ mặt cô.