Chương 6:

Người ba đứng ở cửa phòng bếp vẫn giữ nguyên dáng vẻ trong trí nhớ, ông hơi béo, mặc chiếc áo thun tay ngắn rộng thùng thình đứng đó mỉm cười hiền hòa với cô.

Nhìn thấy người ba đã lâu không gặp, Tôn Khả An bỗng bật khóc nức nở.

Cảm nhận được cảm xúc của cô không ổn, Tôn Cường Quốc lập tức đi tới bên cạnh cô lên tiếng vỗ về: “Không sao đâu An An, đợi sức khỏe của chúng ta hồi phục trở lại rồi sẽ từ từ gầy đi thôi. Con gái của ba xinh đẹp thế này, nhìn kiểu nào cũng đẹp hết.”

Lúc Tôn Cường Quốc đi tới, chân phải của ông đi khập khiễng.

Ký ức cũ dần dần thức tỉnh, Tôn Khả An nhớ ra đó là năm cô mười sáu tuổi cha con hai người cùng xảy ra tai nạn xe. Sau lần tai nạn xe đó, ba cô bị thương ở chân, còn cô cũng vì tiêm quá nhiều thuốc kí©h thí©ɧ tố nên người trở nên béo lên.

Lúc đó có lẽ là năm khó khăn nhất đối với gia đình, ba cô không đi làm được thành ra mọi áp lực đều đè nặng lên vai mẹ cô. Còn cô vì quá mập bị bạn học cùng lớp cười nhạo, không thể luyện múa tiếp được nữa, nhiều lần sắp rơi vào trầm cảm gần như nhốt bản thân cả ngày trong phòng không chịu ra ngoài.

Vì không muốn Tôn Cường Quốc lo lắng quá mức, Tôn Khả An lau nước mắt, ngoan ngoãn nói: “Con không sao đâu ba.”

Liễu Tinh bên kia buông cái xẻng nấu ăn xuống rồi đi tới trước mặt hai cha con, bà dịu dàng nhìn Tôn Khả An, cười nói: “An An đi rửa mặt đi rồi ăn cơm, ba con nấu món sườn xào chua ngọt con thích nhất đấy.”

Mặc dù trong lòng rất xúc động nhưng cô vẫn cố gắng tỏ vẻ bình thường hơn một chút. Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, trước bồn rửa tay có một chiếc gương rất lớn. Rửa tay xong cô ngẩng đầu đứng đó nhìn chính mình trong gương rất lâu.

Cô gái trong gương mặt bộ đồ ngủ màu hồng rộng rãi, mái tóc đen huyền rối bời buông xõa trên vai. Gương mặt đầy đặn béo núc ních khiến đôi mắt to đẹp trở nên nhỏ đi.

Năm mười sáu tuổi đó cô cảm thấy cuộc đời tối tăm không lấy một tia hy vọng để sống tiếp. Nhưng giờ nghĩ lại cô cảm thấy cuộc sống bây giờ tuy khó khăn, nhưng hạnh phúc hơn nhiều so với ngày tháng không nơi nương tựa ấy.

Ít nhất ba cô vẫn còn sống, chân cô chưa có bị thương, chồng cô giờ chưa ngồi tù.

Nghĩ tới Cố Đình, Tôn Khả An trừng lớn mắt chạy ra khỏi nhà vệ sinh tới phòng ngủ tìm điện thoại của mình.

Vừa rồi cô cứ không dám tin bản thân đã sống lại nhưng giờ thì cô tin rồi! Giờ phút này trong đầu cô chỉ xuất hiện một suy nghĩ duy nhất đó chính là tìm được Cố Đình.