Chương 7:

Cô nhớ số điện thoại của anh, nhưng hiện tại là số điện thoại chưa đăng ký sử dụng, cô gọi mấy cuộc liên tiếp chẳng có ai nghe máy.

Kiếp trước bọn họ rất ít khi nhắc tới chuyện cũ cá nhân, vì những chuyện đó đối với bọn họ mà nói đều là ký ức không vui. Trong kế hoạch tương lai của bọn họ chỉ có sống nương tựa vào nhau trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tôn Khả An chỉ biết kiếp trước Cố Đình sống cùng thành phố với cô, còn địa chỉ cụ thể ở đâu thì cô không biết. Ngoài số điện thoại ra cô chẳng còn phương thức liên lạc nào khác của anh nữa. Điều này đồng nghĩa với việc hiện tại cô tìm không được Cố Đình.

Đầu óc cô rối bời, cô nắm chặt điện thoại cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Giờ cô sống lại trở về mười năm trước, mọi việc đều có khả năng thay đổi được. Chỉ cần cô muốn, cô nhất định có thể nhanh chóng tìm được Cố Đình.

Tôn Cường Quốc nấu cơm xong đi tới cửa phòng Tôn Khả An.

Hồi nãy cô vào phòng vội nên không có đóng kín cửa lại, giờ phút này còn để hé ra một khe hở nhỏ đúng lúc để Tôn Cường Quốc nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đó của cô.

Động tác định giơ tay gõ cửa của ông bỗng khựng lại, nhìn biểu cảm đó của con gái khiến ông chìm vào nỗi nghi hoặc.

Con gái vừa mới tỉnh lại sao giống như đang thất tình vậy kìa?

Đằng chân trời xa xa thấp thoáng có thể thấy được vài ngôi sao đang sáng lấp lánh.

Tôn Khả An ăn cơm tối xong thì ngồi ngẩn ngơ trong sân nhà. Nhà của bọn họ nằm ở lầu một, tự có sân nhỏ riêng của mình.

Giờ đang là mùa hạ, hoa trồng trong sân nở gần hết rồi, gió đêm lướt qua hương hoa phảng phất khắp sân nhà.

Tôn Khả An ngồi trên xích đu đặt ở cửa, Đại Quất ngồi bên cạnh cọ bộ lông xù xì nép sát mắt cá chân của cô.

Ba mẹ đang xem tivi trong nhà, thi thoảng vọng tới vài tiếng cười ra ngoài.

Tôn Khả An vuốt ve lông của Đại Quất, cô bỗng cảm thấy những hình ảnh đẹp đẽ này không chân thật chút nào.

Do vừa mới xảy ra tai nạn xe không bao lâu nên sức khỏe của cô còn chưa khỏi hẳn. Từ khi xảy ra chuyện tới nay cô đã không đến trường được hơn một tháng rồi.

Tôn Khả An hãy còn nhớ rất rõ, kiếp trước do cảm xúc của cô không ổn định nên không đi học, cũng không tham gia cuộc thi phân bang của trường.

Rõ ràng thành tích học tập của cô khá tốt có thể vào lớp giỏi nhất, nhưng chẳng ngờ vì không tham gia kỳ thi phân ban mà cô bị đẩy tới lớp học kém nhất.

Sau này cô cũng bị ảnh hưởng bởi không khí của lớp học đó, thành tích ngày một đi xuống, không thi được vào trường đại học tốt.