Chương 37: Nổi giận 🍦

Edit: Sel

"Thừa dịp Mít Ướt ngủ, hung hăng làm tiểu nộn bức của cô 3 lần."

🧚‍♀️

Ngày hôm sau tới trường, Khương Điềm trực tiếp không thèm để ý Tô Dĩ Nam. Tên xấu xa này không biết đã làm cô bao nhiêu lần trong lúc cô còn hôn mê nữa.

Sáng sớm hôm nay tỉnh lạu cô đã thấy đống lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lưu lại bên trong. Nhưng rõ ràng hôm qua ở trong phòng tắm đã moi sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra rồi, sao bây giờ lại có nữa?

Điều này có thể chứng minh rằng Tô Dĩ Nam lợi dụng lúc cô ngủ mà làm cô.

Tô Dĩ Nam cười cười lấy lòng, cẩn thận đặt một hộp sữa đậu nành cùng một bánh bao nhân thịt lên bàn học của cô.

Bánh bao thịt này được mua ở khu phố phía sau trường học, bình thường Khương Điềm rất thích ăn bánh bao ở đây.

Kết quả Khương Điềm chỉ hừ một tiếng, trực tiếp đẩy ra không ăn. Đêm qua làm cô thành như vậy, bây giờ lại lấy lòng cô bằng một cái bánh bao? Cô mới không thèm.

"Mít Ướt, ai cho phép em làm lơ anh?"

Tô Dĩ Nam nhẹ túm lấy tóc đuôi ngựa của Khương Điềm.

Từ trước đến nay chỉ có hắn không thèm để ý người khác chứ làm gì có chuyện người khác dám bơ hắn?

Mít Ướt xoay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Hừ!"

Sau đó cô vùi mặt xuống bàn mặc kệ hắn.

Tô Dĩ Nam: "..."

Mẹ nó, tuy ngang ngược nhưng quá đáng yêu, muốn làm!

Chẳng qua đêm vừa rồi làm quá nhiều lần, sau khi Khương Điềm ngủ rồi hắn cũng định đi ngủ.

Nhưng Mít Ướt lại nằm ngay cạnh hắn, vừa ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ người cô xong, tế bào cả người hắn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, kêu gào muốn nhanh chóng làm Khương Điềm.

Hắn nghĩ thế nào thì làm thế đó. Dùng tay cắm vào tiểu nộn bức của Khương Điềm thọc vào rút ra vài cái, trong lúc ngủ mơ dưới thân cô vẫn có thể tiết ra da^ʍ thuỷ.

Sau đó hắn đỡ côn ŧᏂịŧ đi vào, Khương Điềm cũng chỉ rầm rì vài tiếng nhưng cũng không hề phản kháng, tuỳ ý để hắn chơi đùa tiểu nộn huyệt của mình.

Kết quả hắn phát tiết 3 lần mới dừng lại. Sáng hôm nay Mít Ướt vừa tỉnh, hai cẳng chân trắng nõn vừa động, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền từ bên trong chảy xuống bắp đùi.

Tô Dĩ Nam nhìn xong cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nhưng Khương Điềm lại không cảm thấy vậy. Cô khóc lóc chỉ tay vào mũi hắn mắng hắn xấu xa, sau đó còn không thèm ngồi xe hắn mà chạy đến trạm xe bus.

Hắn cũng chỉ còn cách lái xe thể thao chạy sau chiếc xe bus đó.

"Mít Ướt, anh hứa lần sau sẽ không nhân lúc em ngủ mà làm em nữa."

Tô Dĩ Nam ghé lại gần tai của Khương Điềm, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói.

Hắn không nói còn tốt, vừa nói ra Khương Điềm lại nhớ đến cảm giác xấu hổ vào sáng hôm nay.

Cô lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Tô Dĩ Nam:

"Anh lăn ra chỗ khác cho em."

Nói xong cô gái nhỏ còn cầm túi bút ném vào người hắn.

Chỉ nghe "bộp" một tiếng, túi búp rời khỏi tay cô, ném thẳng vào người của hắn.

Bút cùng tẩy từ bên trong túi cũng rơi ra ngoài.

Nháy mắt toàn bộ phòng học đều an tĩnh lại, mọi người đều không thể tin tưởng mà nhìn Khương Điềm.

Tuy rằng ai cũng biết trong khoảng thời gian này Khương Điềm cùng Tô Dĩ Nam rất mập mờ, nhưng chẳng ai nghĩ tới Khương Điềm lại dám cầm túi bút ném thẳng vào hắn.

Mọi người nuốt nuốt nước miếng, chờ xem Tô Dĩ Nam phát hoả. Đặc biệt là Vu Phiêu Phiêu đang ngồi phía sau Khương Điềm.

Chỉ cần Khương Điềm đắc tội với Tô Dĩ Nam thì cô ta còn sợ hắn sẽ không đá Khương Điềm sao?