Chương 6: Tôi sẽ bảo vệ cậu 🍦

Edit by Mei (meiiichou)

"Tô Dĩ Nam ở wc tự an ủi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trên mặt của Khương Điềm."

Đầu lưỡi của Khương Điềm liếʍ một vòng trên đũng quần của hắn, chẹp chẹp miệng, "Sữa bò uống ngon thật."

Chó mũi cùng má của cô đều dính sữa bò, thoạt nhìn giống như vừa mới khẩu giao cho Tô Dĩ Nam.

"Con mẹ nó!"

Tô Dĩ Nam cảm giác côn ŧᏂịŧ vừa sưng vừa đau. So với lần đầu tiên hắn xem AV, phản ứng còn lớn hơn.

Đũng quần ướt thì thôi, côn ŧᏂịŧ còn cương cứng. Hắn như này mà còn muốn đi ra ngoài, đám người ngoài kia mà không cho rằng hắn làm vài chuyện không thể miêu tả thì hắn thua!

"Khương Điềm, chờ xong việc tôi nhất định xử đẹp cậu!"

Lúc này Tô Dĩ Nam chỉ có thể đi wc làm hạ hoả. Bằng không nó có thể vẫn luôn cứng như vậy.

Thấy Tô Dĩ Nam đi WC, Tưởng Dương cùng Trương Thước hai mặt nhìn nhau. Trước kia lão đại đánh nhau đều là vọt tới đằng trước. Hiện tại cũng chỉ dư lại hai người bọn họ. Hoàn toàn lưỡng lự xem là nên đi đánh nhau hay vẫn là không đánh nữa.

Mà ngoài cửa tên đại ca của Cửu Trung đã gào rống cả nửa ngày, lại vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng của Tô Dĩ Nam. Với tính cách của Tô Dĩ Nam nhất định không có khả năng hắn để bên ngoài khıêυ khí©h mà còn không chịu ra. Trừ phi Tô Dĩ Nam không ở đây!

Lôi Tử cho rằng Tô Dĩ Nam không ở đây liền mang đàn em của mình rời đi.

Trong WC Tô Dĩ Nam cầm chính mình côn ŧᏂịŧ nhanh chóng mà loát động. Chính là lần này cùng trước kia không giống nhau, côn ŧᏂịŧ trên dưới loát động nhiều như vậy nhưng mãi cũng bắn không ra.

Tô Dĩ Nam mở ảnh chụp AV ra, lộ ngực lộ tiểu huyệt, cái gì cũng có, nhưng chính là bắn không ra.

"Muốn tôi giúp không?"

Khương Điềm mở cửa buồng vệ sinh, thò vào trong một cái đầu nhỏ.

Nháy mắt côn ŧᏂịŧ của Tô Dĩ Nam phun ra ra một cổ bạch trọc tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẩy tới trên ván cửa.

Còn có không ít bắn vào trên mặt cùng quần áo của Khương Điềm.

Cô vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở khóe miệng của mình, sau đó cau mày nói: "Tanh quá. Ăn không ngon."

Câu này của cô làm côn ŧᏂịŧ của Tô Dĩ Nam vốn đã đã nửa mềm lại lập tức cương cứng lên. Hơn nữa so với vừa rồi còn cứng hơn rất nhiều.

"Thật lớn." Khương Điềm sợ tới mức há to miệng. Đời trước cô cùng Tô Dĩ Nam yêu thầm nhau cả đời. Cho nên cô chưa từng có cơ hội diện kiến côn ŧᏂịŧ của Tô Dĩ Nam.

Cô cho rằng kích cỡ của Tô Dĩ Nam sẽ không sai biệt lắm. Nhưng ai mà ngờ được hiện tại Tô Dĩ Nam còn chưa thành niên mà côn ŧᏂịŧ đã lớn như vậy.

Tương lai cô cùng Tô Dĩ Nam làʍ t̠ìиɦ còn không phải sẽ bị hắn làm hư à?

Linh hồn của Khương Điềm đã hơn hai mươi tuổi. Cô gái hơn hai mươi tuổi không có thẹn thùng giống như mấy nữ sinh 17, 18 tuổi. Cô thích Tô Dĩ Nam, cho nên tương lai côn ŧᏂịŧ của Tô Dĩ Nam nhất định phải thuộc về cô.

"Cậu nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau đi ra ngoài!"

Tô Dĩ Nam kéo quần đem côn ŧᏂịŧ nhét vào, trên người nóng bỏng giống như bị lửa đốt.

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào.

"Tô Dĩ Nam, tao biết mày ở bên trong. Nhanh lăn ra đây cho tao!" Tên Lôi Tử này vốn dĩ đã rời đi rồi, nhưng không biết đã nhận được mật báo của ai mà lại quay trở về.

Khương Điềm trong lòng thầm mắng một câu, thế nhưng cô lại quên mất còn có kẻ phản bội ở đây. Tên phản đồ đó nhất đã mật báo cho Lôi Tử.

"Tôi sợ..." Khương Điềm nơm nớp lo sợ mà nhào vào lòng Tô Dĩ Nam. Đương nhiên là không sợ, chỉ là Tô Dĩ Nam mà lao ra ngoài, thì công sức cả buổi tối ngày hôm nay của cô đều đi tong.

Cô lo lắng Tô Dĩ Nam lại giống như đời trước bị chém đứt một ngón tay. Nước mắt liền không tự chủ được mà rơi xuống.

"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu." Hắn đem Khương Điềm ghì chặt vào trong lòng.

Thật ra Tô Dĩ Nam không lo lắng Trương Thước cùng Tưởng Dương. Hai người này đều thông minh lanh lợi, nhất định sẽ tìm được cách chạy ra ngoài.

Nhưng Mít Ướt không giống như vậy. Cả người ngây ngây ngốc ngốc, không biết sẽ bị đánh thành cái dạng gì.