Chương 3

Trên xe ngựa, Tô Bội Bội vô cùng phấn khích.

Đây là lần đầu tiên nàng ta tiến cung, nàng ta rất nóng lòng chờ đợi.

Nàng ta cho rằng, đây là cơ hội để tài năng của nàng ta có thể được thiên hạ biết đến.

Kiếp trước chính là vì như thế, khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Lúc đó ta cũng khâm phục từ tận đáy lòng.

Nhưng sau khi trùng sinh ta đã hiểu ra, cái mà nàng ta gọi là những lời hay ý đẹp, đều là của người khác, nàng ta chỉ trực tiếp lấy dùng mà thôi.

Lần này,

thì sẽ không may mắn như thế.

Ta đã cầm chặt trên tay tập thơ mà ta đã mất cả đêm để viết.

Đến hoàng cung, bọn ta đi đến vườn hoa phía sau dưới sự chỉ dẫn của Thái giám.

Tất cả các tiểu thư khuê các bọn ta đều cúi đầu theo lễ nghi, chỉ có Tô Bội Bội thỉnh thoảng nhìn xung quanh, kêu lên.

Hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt xung quanh mình.

Thái giám cũng liếc nhìn không hài lòng và ông cũng chưa từng thấy nữ tử nào không hiểu phép tắc như vậy.

Sau khi Hoàng hậu tới tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ.

Tô Bội Bội do dự một lát,cuối cùng cũng quỳ xuống hành lễ.

Trong khi thưởng hoa, cháu gái của Hoàng hậu Ôn Mạn Thanh đang giới thiệu cho Hoàng hậu về nguồn gốc, công năng, thời kỳ nở hoa,...của các loại hoa Cúc khác nhau.

Mỗi lần nói đến chủ đề này, Tô Bội Bội đều tiếp lời: " Còn có thể pha trà hoa Cúc, trà hoa cúc làm chậm quá trình lão hóa tế bào, có tác dụng hạ mỡ máu và huyết áp, cũng có thể ngăn ngừa sự hình thành huyết khối .Mọi người chắc chắn không biết huyết khối là gì, huyết khối chính là giúp máu huyết lưu thông thuận lợi, ngăn ngừa những bệnh tật đột ngột ."

Ôn Mạn Thanh nhìn Tô Bội Bội nói: "Cô nương quả nhiên là người có học vấn uyên bác."

Tô Bội Bội nghe xong càng hăng hái hơn và tiếp tục nói.

Hoàng hậu chăm chú lắng nghe, đây là lần đầu tiên người nhìn thấy một nữ tử vừa thú vị vừa hiểu biết như vậy, thỉnh thoảng lại khen ngợi Tô Bội Bội, Ôn Mạn Thanh ở bên cạnh sắc mặt tái xanh .

Sau khi thưởng hoa, Hoàng hậu nương nương tổ chức một bữa tiệc ngoài trời.

"Nghe nói thiên kim mới tìm được của phủ Thừa tướng khác với người bình thường, thật sự rất thú vị!" lúc này Ôn Mạn Thanh nhìn Hoàng hậu thấy rõ sự yêu thích đối với Tô Bội Bội, vô cùng tức giận nói bên tai ta.

Ta và Ôn Mạn Thanh cũng không có giao tình gì, nhưng ở kiếp trước bởi vì ta được mệnh danh là mỹ nhân tài năng bậc nhất kinh thành, nên Ôn Mạn Thanh có chút đố kỵ với ta.

Nhưng ta luôn đối xử tử tế với người khác, ta cũng không có thù oán gì với Ôn Mạn Thanh, chỉ là không thân thiết mà thôi.

Hôm nay, chính là vì Tô Bội Bội, mà Ôn Mạn Thanh chủ động tiếp cận ta.

Lớn lên trong một gia đình quý tộc quyền quý, ta hiểu rõ nhất rằng kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Ta cười khổ: " Đúng vậy, phụ mẫu ta cưng chiều nàng ta, vị hôn phu của ta...."

Ta cố tình không nói hết câu, với vẻ mặt buồn bã.

Cứ như vậy, Ôn Mạn Thanh đã biết, bọn ta cùng giống nhau cùng không thích Tô Bội Bội.

Ta nhẹ nhàng lau khoé mắt, lấy tập thơ trong tay áo, “ Nghe nói Hoàng hậu nương nương thích thơ ca, ta đã thức mấy đêm để viết thơ trong những năm qua của ta để tặng Hoàng hậu, nhưng ta không biết liệu có bị chê cười hay không.

“Đưa cho ta” Ôn Mạn Thanh trực tiếp lấy đi.

“Cảm ơn Quận chúa” Ta hành lễ cảm ơn.

Ta nhìn bóng dáng Ôn Mạn Thanh rời đi, nở nụ cười trên khóe miệng.

Tất cả điều này đang diễn ra tự nhiên theo đúng kế hoạch của ta.

Tô Bội Bội càng điên cuồng thể hiện tài năng trước mặt Hoàng hậu sẽ khơi dậy sự bất mãn của Ôn Mạn Thanh.

Ôn Mạn Thanh có thể bộc lộ tài năng giữa rất nhiều cháu gái của Hoàng hậu, đương nhiên không phải là ngọn đèn kiệm dầu, nàng nhất định sẽ nhận ra tác dụng của tập thơ này, nên tốt nhất là đưa cho nàng.

Sau đó, ta chỉ chờ xem kịch hay thôi!