Chương 6

Ta không hiểu ngươi đang nói gì?”

“Ngươi cũng là người xuyên không ư?” Nàng ta chất vấn ta.

“Cái gì ?” Ta sẽ không ngu xuẩn đến mức đem chuyện của mình đi kể khắp nơi, chỉ hận không thể gϊếŧ được nàng ta.

“Nếu không thì sao ngươi có thể biết được những câu thơ ca này?! “ Tô Bội Bội tức đến mức không thể ngồi dậy và đấu với ta.

“Ồ, ý ngươi là tập thơ đó à? Ta nhặt được trên đường, thấy viết rất hay nên giữ lại. Sao vậy, tập thơ đó là của ngươi sao? “Ta cố ý kinh ngạc.

"Ngươi, ngươi lại có thể đem những thứ ngươi nhặt được làm của mình?!" Tô Bội Bội càng kích động hơn.

Khi nàng ta kích động, vết thương ở mông, có lẽ còn đau hơn nữa.

"Không phải vậy sao?"

“Ngươi!”

"Tốt nhất là ngươi đừng nói nữa, cái mông đã bị thương như thế này rồi." Ta còn cố ý liếc nhìn và phát ra tiếng “chậc chậc”.

Tô Bội Bội vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo.

Đến phủ Thừa tướng.

Đương nhiên, phụ mẫu đã nhận được tin tức từ hoàng cung và đã đợi sẵn ở cửa.

Rất đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tô Bội Bội.

Tô Bội Bội được đưa trở về khuê phòng, nàng ta khóc lóc trong lúc bôi thuốc.

Ta đứng cạnh đó quan sát, nhìn những vết thương đẫm máu, cuối cùng cũng cảm thấy sung sướиɠ khi trả được thù.

“Phụ thân, phụ mẫu con thành ra như thế này đều là vì Tô Mộc!” Tô Bội Bội đột nhiên trách móc ta.

Ta trực tiếp quỳ xuống đất: “Phụ mẫu, không phải Mộc nhi .”

"Còn nói không phải, nếu không phải tập thơ đó, ta làm sao có thể bị Hoàng hậu trừng phạt?"

“Nhưng trước khi ngươi đọc thơ, ta đã dâng nó cho Hoàng hậu rồi. Làm sao ta biết được ngươi sẽ đọc bài thơ bên trong? "Ta sao có thể bị coi là đạo văn?"

"Đủ rồi! “Phụ thân ta đột nhiên quát lớn, "Ta đã biết mọi thứ về việc con đã mạo phạm Hoàng hậu trong cung như thế nào, Ta tưởng con đã nhận ra sai lầm của mình sau hai mươi roi bị trừng phạt, nhưng không ngờ con lại không hối cải như vậy, con thực sự có gan vu oan cho Mộc Nhi, nếu không phải có Mộc Nhi cầu xin cho con, con cho rằng mình có thể sống sót trở về sao? "

“Phụ thân, con…”

"Hãy suy ngẫm lại cho ta." Phụ thân công chính nghiêm minh, "không được ra khỏi cánh cửa này cho đến khi con hối cải!"

"Mẫu thân."

Mẫu thân cũng thờ ơ.

Tô Bội Bội càng uất ức đến đỏ cả mắt.

Ta mỉm cười thầm.

Bi kịch nàng ta đã mang đến cho ta ở kiếp trước, kiếp này ta sẽ trả lại nàng ta gấp bội!

….

Bởi vì Tô Bội Bội bị thương,nên phủ Thừa tướng yên tĩnh một thời gian.

Ngày hôm đó, Từ Cẩn Ngôn tới thăm Tô Bội Bội.

Khi Từ Cẩn Ngôn bước ra khỏi khuê phòng của Tô Bội Bội, ta đang đi dạo trong vườn.

Hắn ta nhìn ta, tức giận lao tới: "Tô Mộc, ta mới là người hối hận về cuộc hôn nhân với ngươi. Nếu ngươi có vấn đề gì thì cứ tìm ta, đừng bắt nạt Bội Bội."

Bộp!

Ta tát thẳng vào mặt Từ Cẩn Ngôn,

Từ Cẩn Ngôn run lên, hắn hẳn là không ngờ rằng ta thật sự đã ra tay.