Chương 7

“Tô Mộc, đồ tiện nhân độc ác!” Từ Cẩn Ngôn gào lên với ta.

Hắn ta đã từng bị thương ở chiến trường , nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời hắn ta bị tát.

Và ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

Kiếp trước, ta muốn đâm tên lòng lang dạ sói này thành từng mảnh.

Trong lòng ta cảm thấy rất vui sướиɠ.

Nhưng ngoài mặt tỏ vẻ vô tội nói: "Chính ngươi vừa nói, cái này là cho ngươi."

Từ Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu, tức đến đỏ bừng mặt.

Một lúc sau, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Mộc, nếu ngươi cứ như vậy, sau này đừng bao giờ nghĩ đến việc ta sẽ cưới ngươi.Ta vốn tưởng rằng ngươi thật đáng thương, bị hủy hôn, danh tiếng bị mất, ngươi không còn là thiên kim của Phủ thừa tướng nữa, cũng không có người đến cầu hôn, ta đành miễn cưỡng nạp ngươi làm thϊếp, ngươi sẽ không phải lo cơm áo cho đến hết đời.

Ta thật sự cảm tạ tổ tiên thứ 18 nhà ngươi.

Làm thϊếp của ngươi, ta cần phải mang ơn nhà ngươi sao?

Tại sao ngươi không c.h.ế.t đi.

“Tốt hơn hết là đừng làm cho Từ công tử khó xử. Từ công tử muốn ở bên Tô Bội Bội một đời một kiếp, làm sao ta có thể chen chân vào tình yêu chân thành của ngươi. "Ta nói một cách mỉa mai.

"Ngày mai, ngày mai chúng ta cùng nhau đi gặp Hoàng thượng,xin người hủy bỏ hôn ước!" Từ Cẩn Ngôn kích động nói.

“Ta đợi điều này đã lâu.” Ta liền đồng ý.

Từ Cẩn Ngôn thấy ta thờ ơ, liền tức giận bỏ đi.

Kết quả.

Biên ải cấp báo.

Theo thánh chỉ của Hoàng thượng , Từ Cẩn Ngôn đã theo phụ thân hắn đi trinh chiến.

Trận chiến này kéo dài trong tám tháng.

Hôn ước của ta với Từ Cẩn Ngôn cũng bị trì hoãn tám tháng.

Trong tám tháng qua vết thương của Tô Bội Bội cũng đã hồi phục ,trải qua lần dạy dỗ này, nàng ta đã trung thực hơn, không còn thể hiện như trước nữa.

Phụ mẫu ta cảm thấy áy náy với nàng ta , nhưng thấy Tô Bội Bội hiểu cách cư xử hơn , họ không còn quan tâm đến chuyện trước kia nữa và đối xử với nàng ta như trước.

Đối với ta cũng rất tốt.

Dù sao thì ta cũng là do một tay họ nuôi dưỡng, chỉ cần ta không phạm sai lầm thì họ không thể không màng đến tình cảm của bọn ta bao nhiêu năm như vậy.

Nửa năm sau.

Một trận dịch bệnh bùng phát ở khu vực sông Hoài Hà, người dân lâm vào cảnh khốn khổ lầm than.

Hoàng thượng rất lo lắng, cả triều đình cũng rất lo lắng.

Phụ thân ta cũng thở dài sau khi xuống triều, mất ăn mất ngủ.

Ta biết, Tô Bội Bội lại bắt đầu vội vàng.

Nàng ta ngoan ngoãn và an phận , chỉ chờ đợi một cơ hội sẽ khiến nàng ta nổi danh khắp thiên hạ.

Ở kiếp trước, nàng ta đã phát minh ra một thứ gọi là "thuốc kháng sinh" có thể chữa khỏi bệnh dịch, đồng thời cũng phát minh ra một loại "thuốc kháng khuẩn " để ngăn chặn bệnh dịch tái diễn.

Ta phải thừa nhận rằng nàng ta đã cứu được bách tính.

Tô Bội Bội đã cầu xin Phụ thân cho phép nàng ta đến khu vực sông Hoài Hà.

Phụ thân có chút do dự, nhưng ông cũng cảm động trước sự không màng đến bản thân của Tô Bội Bội nên đã để nàng ta đi.

Ba tháng sau, Tô Bội Bội thành công quay trở về.

Đúng như nàng ta mong muốn, nàng ta trở nên nổi danh và được mọi người coi nàng ta như vị cứu tinh của mình.

Hoàng thượng đã đích thân triệu kiến nàng ta.

Lúc đó, Từ Cẩn Ngôn cũng đã chiến thắng ở biên ải trở về.

Cả hai đều có công lao, cả hai cùng nhau đến gặp Hoàng thượng, thỉnh cầu Hoàng thượng huỷ bỏ hôn ước của ta và Từ Cẩn Ngôn, và thỉnh cầu ban hôn với Tô Bội Bội.

Hoàng thượng xem xét công lao to lớn mà họ lập được, chắc chắn sẽ không thể từ chối.

Nhưng bọn họ không biết rằng,

Tai họa của họ mới thực sự bắt đầu từ thời khắc này!