Chương 3: Toàn là ác nhân 3

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ "Bẩm đại nhân, có một đứa trẻ!" Một tên trong số đó ngồi trên lưng ngựa, cung kính cúi người về phía người trong xe. "Trẻ con ư? Tốt, tốt lắm." Từ trong xe vọng ra giọng nói của một nữ tử, cười nói: "Trẻ con ngây thơ, không có tâm kế, dễ bề xử lý, không sợ rắc rối. Phương Hạc, ngươi đi hỏi chuyện đứa trẻ đó." "Vâng!" Một tên mặc áo phi ngư tung người xuống ngựa, sải bước đến trước mặt Trần Thực, lấy ra một thỏi bạc vụn bằng đầu ngón tay, gương mặt nở nụ cười hiền hòa, ôn tồn nói: "Nhóc con, thỏi bạc này cho ngươi mua kẹo. Ca ca muốn hỏi ngươi một việc, ngươi chơi trong thôn này lâu ngày, có từng gặp những đứa trẻ nào kỳ lạ không? Chính là loại nhìn không giống người sống ấy. Chúng trông như, như... một đám búp bê sứ!" Chu tú tài treo trên cây, cảnh giác nói: "Tiểu Thập, đừng để ý đến hắn! Tên này là cẩm y vệ trong thành, là chó săn của lũ quyền quý, không có ý tốt đâu. Tiền của cẩm y vệ chính là tiền mua mạng, cầm tiền của hắn, coi chừng mất mạng đấy!" Hiện giờ tuy vẫn là thời Đại Minh nhưng hoàng quyền suy yếu, các thế lực địa phương nổi lên, cẩm y vệ chẳng còn là thân vệ của hoàng gia nữa mà trở thành thị vệ được các gia tộc quyền quý nuôi dưỡng, làm việc cho bọn chúng. Trần Thực nhìn chằm chằm thỏi bạc vụn trong tay gã mặc áo phi ngư, rất muốn nhận lấy, nhưng lại lắc đầu, nói: "Gia gia ta dặn, không được nhận đồ của người lạ." Gã mặc áo phi ngư càng thêm hiền hòa, cười nói: "Ta tên Phương Hạc, ban nãy chúng ta chưa quen biết, là người lạ, nhưng giờ ngươi đã biết tên ta rồi, chẳng phải đã quen biết rồi sao, không còn là người lạ nữa? Đây là ta trả công cho ngươi, không tính là đồ của người lạ đâu." Trần Thực vui mừng gật đầu, nhận lấy thỏi bạc vụn. Phương Hạc mỉm cười: "Đã là bạn bè rồi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi có từng thấy những đứa trẻ như búp bê sứ kia không?" Trần Thực gật đầu: "Những đứa trẻ mà ngươi nói có phải cao chưa đến một thước, thường đi thành tốp không?" Phương Hạc lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng gật đầu, quay người lại, giọng nói có chút run rẩy: "Bẩm đại nhân, thứ đó thực sự ở đây..." Hắn còn chưa dứt lời, bỗng từ trong xe ngựa lóe lên một bóng người, Trần Thực chỉ cảm thấy một mùi hương ngào ngạt ập vào mặt, rồi một nữ tử áo tím dung mạo đoan trang xinh đẹp xuất hiện dưới gốc cây. Những gã mặc áo phi ngư khác vội vàng xuống ngựa, chạy đến bao vây Trần Thực và nữ tử áo tím. Nữ tử áo tím dung mạo xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, trên người mặc áo phi ngư, phía dưới là váy mã diện màu tím, sắc mặt có phần kích động, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi đã nhìn thấy những đứa trẻ búp bê sứ kia? Chúng ở đâu?" Trần Thực không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào vai nữ tử áo tím với vẻ mặt kỳ quái. Nữ tử áo tím hơi sững người, nghiêng đầu nhìn vai mình, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. "Tiểu tử kia, đại nhân hỏi ngươi đấy!" Một gã mặc áo phi ngư tiến lên một bước, quát lớn, giở giọng uy hϊếp. Trần Thực thu hồi ánh mắt, sở dĩ hắn nhìn chằm chằm vào vai nữ tử kia, là bởi vì lúc này hai chân của tên thư sinh quỷ đang đặt ngay trên vai nàng ta. Vị trí mà nữ tử áo tím kia đang đứng, chính là chỗ tên thư sinh quỷ treo cổ. Nữ tử áo tím liếc xéo tên vừa lên tiếng, sắc mặt sa sầm: "Láo xược!" Gã mặc áo phi ngư vội vàng lùi lại. Nữ tử áo tím lại dịu dàng nói: "Tiểu đệ đệ, chúng ta từ Tân Hương đến, không phải người xấu đâu..." Trần Thực ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nữ tử, cười ngọt ngào nói: "Tỷ tỷ đẹp quá, còn đẹp hơn cả Chu Hữu Tài!" Nữ tử áo tím nghe vậy, trong lòng hết sức đắc ý: "Thằng bé này thật biết nói chuyện, lát nữa có thể chừa cho nó toàn thây. Chỉ có điều cái tên Chu Hữu Tài nghe không giống tên con gái cho lắm. Chắc là một cô nương xinh đẹp nào đó, đáng tiếc lại dính cái tên quê mùa thô kệch."