Chương 32: Tà 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Kẻ nào đó?"

Ba nha dịch vội vàng phát động Thần Đàn sau gáy, thần quang bắn ra từ trong Thần Đàn, chiếu rọi theo hướng âm thanh.

Chỉ thấy trên sườn dốc Hoàng Cương có một ông lão cao lớn đang đứng, chòm râu trắng xanh bay phấp phới trong gió, duy chỉ có đôi mắt ánh lên màu đỏ quái dị dưới ánh trăng, tựa như sói đói.

Lý Khả Pháp hừ lạnh một tiếng, ra oai nói: "Ngươi là người phương nào? Sao ngươi biết tà vật có liên quan đến trăng sáng trên trời?"

Ông lão cao lớn kia nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ dị, như đang nói chuyện, lại như đang lẩm bẩm một mình: "Bởi vì, ta cảm nhận được trong ánh trăng có một luồng lực lượng kỳ lạ, khiến cho mỗi khi đêm xuống ta đều không nhịn được muốn ăn..."

Ông lão ngừng lại, chắp tay nói: "Trần Dần Đô, phù sư Hoàng Pha thôn, bái kiến Lý đại nhân."

"Phù sư Trần Dần Đô? Ngươi... chính là Trần Dần Đô?"

Trong mắt Lý Khả Pháp lóe lên vẻ sắc bén, lão ta bước lên một bước, quát: "Lý Tiêu Đỉnh, con trai ta, là do ngươi gϊếŧ?"

Ông lão cao lớn lắc đầu: "Không phải ta."

Lý Khả Pháp khẽ giật mình.

"Là cháu trai ta gϊếŧ."

Ông lão cao lớn nói: "Ta chỉ đứng bên ngoài chỗ dựng trại quan sát, đề phòng cao thủ mà nó không thể đối phó. Nhìn thấy nó ra tay, ta rất vui mừng, rốt cuộc nó cũng có chút năng lực tự bảo vệ mình."

Ánh mắt Lý Khả Pháp lộ vẻ hung ác.

Gϊếŧ con trai lão ta, vậy mà lão già này lại nói là tự bảo vệ mình!

Đây rõ ràng là đang sỉ nhục ngay trước mặt lão ta!

Ông lão cao lớn thản nhiên nói: "Lý đại nhân hùng hổ kéo đến đây, chẳng lẽ muốn gϊếŧ cháu trai ta để trả thù cho con trai ngươi? Từ xưa đến nay gϊếŧ người phải đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu, lẽ trời công bằng. Ngươi muốn gϊếŧ cháu trai của ta là chuyện đương nhiên, ta ra tay bảo vệ cháu trai, gϊếŧ ngươi cũng là lẽ thường tình."

Lý Khả Pháp quát lớn một tiếng, bước lên trước một bước, Thần Đàn sau gáy lão ta phát ra tiếng vù vù, hào quang bùng nổ, cả Thần Đàn như biến thành một tòa thần miếu nguy nga tráng lệ, Thần Thai an vị ở giữa, thần lực mênh mông như biển cả!

Thế nhưng lão ta còn chưa kịp thi triển pháp thuật, đột nhiên một luồng hỏa quang nhỏ bằng đầu ngón tay đã lao thẳng về phía mặt.

Lý Khả Pháp vừa vận khí chống đỡ, vừa thi triển tuyệt học Lục Âm Ngọc Luân của Lý gia, sáu luồng âm khí như bánh xe, xoay tròn lao về phía ông lão cao lớn!

Lục Âm Ngọc Luân vốn là thuật pháp vô hình, mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ có thể mơ hồ chứng kiến trên không trung có sáu vật hình tròn đang xoay chuyển, nhưng không thể nhìn rõ ràng.

Thần Thai của lão ta múa may hai tay như bay, mười ngón tay linh hoạt điều khiển Lục Âm Ngọc Luân, uy lực càng thêm kinh người!

Luồng hỏa quang kia tuy trông có vẻ không mấy uy lực nhưng khi va chạm với chân khí hộ thể của Lý Khả Pháp lại lập tức phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ bao trùm cả một vùng rộng lớn. Sóng khí cuồn cuộn đánh thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố sâu đến ba, bốn thước, đất đá xung quanh đều bị nung chảy!

Ba người còn lại thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã bị xé thành từng mảnh, máu thịt bốc hơi trong biển lửa.

Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân Lục, Thái Thượng Hà Đồ Bảo Mệnh Lục, Thái Thượng Duyên Sinh Bảo Mệnh Lục... các loại phù lục trên người Lý Khả Pháp đồng loạt được kích hoạt.

Ba loại phù lục này đều được khắc trên cuộn sắt, do tộc lão trong Lý gia dùng nguyên anh khắc họa, là bảo vật hộ mệnh cực kỳ quan trọng của con cháu Lý gia.

Mỗi một loại phù lục đều có thể chống đỡ một đòn tấn công của cao thủ Nguyên Anh.

Ba loại phù lục cùng lúc được kích hoạt nhưng chỉ chống đỡ được một lát trong biển lửa, sau đó lần lượt vỡ vụn!

Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, Lý Khả Pháp kêu lên một tiếng thảm thiết trong biển lửa, rồi lập tức bị thiêu rụi thành tro bụi, Thần Thai trong Thần Đàn cũng bị nung chảy, không còn sót lại chút dấu vết nào!

Pháp thuật Lục Âm Ngọc Luân của hắn không có người điều khiển, tự động tiêu tán.

"Đói quá. Phải phá hủy thi thể, mới có thể ngăn chặn du͙© vọиɠ ăn thịt người ngày càng mãnh liệt của ta!"

Ông lão cao lớn ngẩng đầu nhìn về phía trăng sáng trên cao, trong mắt lộ vẻ kiêng dè, sau đó thân hình lóe lên, biến mất dưới gốc cây.

"Vầng trăng này... càng ngày càng kỳ quái..."

Trong ngôi miếu đổ nát hoang vu, Trần Thực đang đứng luyện công giữa sân, hai đầu gối hơi chùng xuống, hai vai thả lỏng, khuỷu tay buông thõng tự nhiên, thân thể ngay ngắn, cằm hơi hóp, đỉnh đầu như có vật gì đó kéo lên, chậm rãi hít thở.

Xung quanh hắn, ánh sao, ánh mặt trời, ánh trăng, tất cả đều rơi xuống như mưa, giống như vô số đom đóm bay lượn xung quanh, rồi dần dần dung hợp vào cơ thể hắn, khiến thể phách hắn ngày càng cường tráng.

Sau ngày tế nguyệt, hễ rảnh rỗi là Trần Thực lại đến ngôi miếu đổ nát này để tu luyện Tam Quang Chính Khí. Nơi đây có thể thu hút ánh sáng mặt trời và mặt trăng, giúp hắn nhanh chóng tiến bộ.

Đột nhiên, Trần Thực như vượt qua một loại bình cảnh kỳ diệu nào đó, ba loại ánh sáng từ trên trời đổ xuống bỗng chốc nhiều hơn rất nhiều!

Ánh sao, ánh mặt trời và ánh trăng dần dần ngưng tụ xung quanh hắn, hình thành bảy ngôi sao, tạo thành hình dạng cái thìa!

"Đây chính là Bắc Đẩu Thất Tinh được nhắc đến trong Tam Quang Chính Khí Quyết sao?"

Trần Thực vô cùng kinh ngạc, chăm chú quan sát bảy ngôi sao này.

Hắn chưa từng thấy Bắc Đẩu Thất Tinh bao giờ, mà thật ra, ngay cả những ngôi sao trên trời, hắn cũng chưa từng được thấy!

Từ khi hắn bắt đầu ghi nhớ sự việc, bầu trời đêm ngoại trừ mặt trăng ra, chẳng còn gì khác!

Hắn từng theo Chu tú tài đọc sách cổ, đọc đến câu "Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà", bèn tự hỏi, rốt cuộc tinh hà là cái gì? (Tạm dịch: Say khướt nào hay trời đất nước non, giấc mộng thuyền đầy sao sáng ngập tràn.)

Đọc đến câu "Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu", hắn cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, không biết tinh tú là thứ gì. (Tạm dịch: Sao đêm nay khác sao đêm qua, lộ phong sương đứng giữa đêm là cho ai.)

Đọc Thiên Tự Văn, hắn cũng không hiểu "Thần Túc Liệt Trương" là ý gì.

Vậy mà bây giờ, Bắc Đẩu Thất Tinh lại xuất hiện rõ ràng xung quanh hắn!

Bắc Đẩu Thất Tinh này tuy không phải là những ngôi sao thực sự, mà là do tinh lực biến thành, nhưng cũng đủ khiến Trần Thực hưng phấn tột độ!

"Thì ra sách vở không gạt ta, thì ra ngoài kia thật sự có tinh tú, thật sự có Bắc Đẩu Thất Tinh!"

Hắn cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động, nhẹ nhàng di chuyển bước chân, phát hiện ra vị trí của Bắc Đẩu Thất Tinh cũng thay đổi theo chuyển động của hắn!

Cùng với chuyển động của Bắc Đẩu Thất Tinh, Trần Thực cảm thấy từng luồng khí nóng lạnh khác nhau đảo qua người, tôi luyện từng thớ thịt, từng khúc xương.

"Phù..."

Trần Thực thở ra một hơi trọc khí, giống như ống bễ dùng để luyện thép, thổi lá khô bay tán loạn.

Hắn hít một hơi thật sâu, cũng giống như ống bễ hít vào, vậy mà lại tạo thành một vòng xoáy khí nhỏ xung quanh người.

Trong hơi thở thậm chí còn có mùi tanh hôi, đó là tạp chất trong máu thịt xương cốt cơ thể bị bài trừ ra ngoài trong lúc hít vào thở ra!

"Ồ, đây là..."

Trần Thực cảm thấy cơ thể mình như bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới, cùng với nhịp thở, trong cơ thể hắn xuất hiện một luồng khí huyết di chuyển theo ý niệm của hắn, chỉ cần hắn tập trung ý niệm, luồng khí huyết này cũng sẽ tập trung lại.

Hắn khẽ động tâm niệm, dẫn dắt luồng khí huyết di chuyển đến cánh tay, chỉ thấy cánh tay phải của hắn nhanh chóng to ra, gân nổi lên cuồn cuộn, mạch máu đều ẩn giấu dưới lớp da thịt dày đặc, da thịt ngày càng dày, cứng như sắt thép.

Hắn vung tay đấm mạnh vào tảng đá ngàn cân chắn cửa, tảng đá lập tức bị đập vỡ một góc.

Trần Thực giật mình kinh hãi, một đòn của hắn vậy mà có thể phá đá đập bia!