Chương 54: Đáy Vong Xuyên Hà, đèn đồng sừng dê 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong dòng sông lóe lên ánh sáng xanh nhàn nhạt, trên mặt sông thỉnh thoảng có thuyền bè đi qua, trông giống như thuyền gỗ, in bóng loang lổ trên mặt sông.

Dưới đáy sông mọc đầy san hô kỳ hình dị trạng, tảng đá lởm chởm, còn có vỏ sò to lớn dày nặng, thỉnh thoảng có những con cá xương bơi qua bơi lại, có lẽ là Đại Cổn còn nhỏ.

Những con Cổn này thân thể nhỏ bé, sở dĩ sinh sống ở Vong Xuyên hà nơi cõi âm mà không phải dương gian, chắc là vì trong Vong Xuyên hà không có thú dữ săn mồi.

Trần Thực nhìn quanh một hồi, phát hiện ngoại trừ mình ra chẳng còn bộ xương nào khác, xem ra dòng sông này không có con người.

"Chẳng lẽ loại vỏ sò này cũng có thể xuyên qua Âm Dương lưỡng giới?"

Trần Thực nhấc một cái vỏ sò lớn nhưng bên trong không có thịt sò, mà là một bé trai thần sắc bối rối, khoảng chừng mười tuổi, vội vàng ra hiệu im lặng với hắn, rồi nắm lấy vỏ sò che lại.

Trần Thực kinh ngạc, bản thân hắn là một bộ xương khô, sao bé trai này lại có máu có thịt!

"Nhưng trong Vong Xuyên hà chắc là ngược lại, ta và Đại Cổn vốn có máu có thịt, đến giữa sông lại hóa thành xương trắng. Đứa bé này chắc hẳn là một bộ xương trắng, xuống sông mới biến thành người thường."

Trần Thực có lời muốn hỏi, lại mở vỏ sò ra, đứa bé trai kia cuộn mình nằm giữa hai mảnh vỏ, thấy vậy lại luống cuống, giơ tay chỉ lên trên, ý bảo hắn đậy vỏ sò lại.

Trần Thực cười nói: "Bên trên có gì?"

Đột nhiên, một luồng hào quang xanh biếc từ trên cao chiếu xuống, quét qua đáy sông, đứa bé trai không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng nắm lấy cánh tay Trần Thực kéo vào trong vỏ, sau đó nhanh chóng khép vỏ sò lại.

Luồng hào quang màu xanh kia xoạt một tiếng quét qua đáy sông, hào quang thu về phía mặt nước, Trần Thực nhìn theo khe hở của vỏ sò, chỉ thấy ánh sáng xanh biếc kia phát ra từ một chiếc thuyền gỗ đang đi ngang qua.

Trên thuyền gỗ sừng sững một thân ảnh cao gầy, mà luồng hào quang xanh biếc kia bắn ra từ đôi mắt của hắn!

Trần Thực thầm giật mình, có lẽ bóng người cao gầy trên thuyền gỗ đã phát hiện ra động tĩnh dưới đáy sông nên mới mở mắt nhìn xuống!

Ánh mắt đáng sợ như vậy, nếu bị hắn nhìn thấy, e rằng sẽ gặp phải nguy hiểm!

Trần Thực đang định cảm tạ đứa bé kia, bỗng bị nó đá một cái, đạp hắn ra khỏi vỏ sò.

Trần Thực định quay lại nói lời cảm ơn, thì đứa bé kia đã khép chặt vỏ sò, trốn bên trong không chịu lộ diện.

"Xin chào, ta là Trần Thực, ta không có ý định chiếm chỗ của ngươi, ta đến đây để tìm một chiếc đèn đồng, chín năm trước nó không may rơi xuống Vong Xuyên hà. Ngươi có biết nó ở đâu không?" Trần Thực cung kính hỏi.

Một cánh tay thò ra từ trong vỏ sò, chỉ về một hướng xa xa.

"Đa tạ."

Trần Thực đi dọc theo hướng đứa bé kia chỉ, ven đường thấy rất nhiều vỏ sò lặng lẽ hé mở, bên trong là những đứa trẻ, trai có gái có, đang lén lút thò đầu ra, tò mò nhìn hắn.

Thỉnh thoảng cũng có vài nam nữ trưởng thành, thậm chí là người già, nhưng số lượng rất ít.

Chỉ cần có thuyền gỗ đi qua mặt nước, bọn họ sẽ vội vàng khép vỏ sò lại, dường như vô cùng sợ hãi bóng dáng cao gầy trên thuyền.

"Vù!"

Lại có hào quang chiếu xuống, chính là ánh mắt của bóng người trên thuyền gỗ xuyên qua dòng Vong Xuyên hà, chiếu thẳng xuống lòng sông, rọi trên người một cậu bé không kịp trốn.

Cậu bé không tự chủ được bay lên trong cột sáng, bay ra khỏi mặt nước, bị thân hình cao gầy kia tóm lấy.

Trần Thực ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bóng người cao gầy kia há to miệng, cái miệng gần như xẻ đôi khuôn mặt, to lớn dị thường, một phát nuốt chửng cậu bé.

Thân hình cao gầy kia khép mở hàm dưới, dường như vẫn chưa thỏa mãn.

Trần Thực không khỏi rùng mình, cũng tìm một chiếc vỏ sò bỏ không, hai tay nâng lên, đi lại dưới nước, mỗi khi có thuyền gỗ đi qua là ngồi thụp xuống, lấy vỏ sò che người lại.

"Kẻ trên thuyền gỗ kia rốt cuộc là ai? Còn những đứa trẻ trốn trong vỏ sò này là ai?" Hắn không khỏi tò mò.

Lúc này, hắn đột nhiên dừng bước, nhìn những đứa trẻ trong vỏ sò, trong đầu lóe lên một ý nghĩa.

"Ta biết rồi! Ta biết vì sao chúng lại trốn trong vỏ sò! Chúng là những đứa trẻ chết đuối ở Đức Giang!"

Nhánh Ngọc Đái hà của Đức Giang, mỗi năm đều có vài đứa trẻ chết đuối khi bơi lội, còn bản thân Đức Giang e là càng nhiều hơn.

Những đứa trẻ chết đuối này biến thành quỷ hồn, lưu lạc đến dòng Vong Xuyên hà, vì sợ hãi kẻ trên thuyền nên mới trốn trong những chiếc vỏ sò này!

Còn nguyên do vì sao số lượng nam nữ trưởng thành và người già rất ít, là bởi người lớn chết đuối không nhiều!

Trần Thực nhìn những chiếc vỏ sò lớn nhỏ dưới đáy sông, lẩm bẩm: "Không ngờ lại có nhiều người đến vậy..."

Hắn ổn định tâm trạng, tiếp tục tiến về phía trước, rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia sáng le lói.

Ánh đèn kia tuy không sáng lắm, nhưng kỳ lạ là lực xuyên thấu rất mạnh, có thể nhìn thấy từ khoảng cách rất xa.

Trần Thực càng tiến về phía trước, áp lực xung quanh càng lớn, ép đến mức xương cốt hắn kêu lên răng rắc, hai xương đùi cũng lún sâu xuống lớp bùn đất.

Hắn càng đi về phía trước, áp lực càng lớn, chẳng mấy chốc bùn đất đã ngập đến đầu gối, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan.

Trần Thực ngẩng đầu nhìn lên, rốt cuộc cũng thấy rõ ngọn đèn kia.

Thứ phát ra ánh sáng quả nhiên là một chiếc đèn đồng, đèn có quai cầm, phía dưới là một con dê béo lùn tịt, quai cầm chính là sừng dê, trên lưng dê có một người đang ngồi, ngọn lửa bốc lên từ đỉnh đầu con rối, xem ra bên trong con rối có chứa dầu thắp.

Hình dáng chiếc đèn này trông thật kỳ dị, hơn nữa còn có thể cháy sáng rực rỡ dưới nước, càng cho thấy chỗ phi phàm của nó.

Nhưng mà, lúc này đây, chiếc đèn đồng kia lại đang nằm gọn trong một bàn tay xương trắng khổng lồ.

Bàn tay xương trắng kia chẳng có chút máu thịt nào, lớn gấp bốn năm lần tay người thường, các đốt ngón tay thon dài.

Trần Thực nhìn dọc theo bàn tay xương trắng, chỉ thấy một bộ hài cốt khổng lồ đang ngồi dưới đáy sông, cho dù đang ngồi chiều cao cũng phải bằng hai ba lần Trần Thực.

Kỳ lạ nhất chính là phần xương sọ, hoàn toàn không giống xương người!

Mà là một cái đầu lâu to lớn, dài ngoằng như đầu chim, nhưng lại không có mỏ, miệng rất dài, mọc đầy răng nanh.

Hốc mắt của xương sọ rất lớn, có thể nhét vừa nắm đấm của người trưởng thành.

Lỗ mũi cũng to lớn dị thường.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thực không khỏi nhớ tới bóng người cao gầy trên thuyền gỗ.

"Chẳng lẽ đây chính là bóng người cao gầy đã chết?"

Hắn vừa nghĩ đến đây, bỗng nghe thấy tiếng nói của Sa bà bà vang lên: "Tiểu Thập! Hãy men theo tiếng trống của ta, ta sẽ đưa ngươi về dương gian!"

Trần Thực nghe vậy, tinh thần phấn chấn: "Bà bà đến đón ta rồi!"

Hắn không nói gì, đưa tay chụp lấy ngọn đèn đồng.

Bàn tay hắn vừa chạm vào tay cầm sừng dê của ngọn đèn, đột nhiên bộ xương trắng cao gầy kia rung lên bần bật, bụi bặm bám trên người rơi lả tả.