Chương 72: Khai tiệc 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Cạch!"

Quyền phong hai người va chạm, năm ngón tay cẩm y vệ kia đều nát vụn, xương cánh tay gãy rời, hắn cắn răng nhấc tay trái lên định đánh tới, Trần Thực đã nắm lấy cánh tay phải đã gãy của hắn, vận sức đẩy về phía trước, đâm đoạn xương cánh tay gãy ấy vào ngực hắn.

Tay trái cẩm y vệ kia điên cuồng nện vào mặt Trần Thực, một cái, hai cái, ba cái!

Trần Thực chống đỡ những cú đấm như trời giáng của hắn, ra sức đẩy về phía trước, đẩy hắn ngã ầm vào vách tường, đoạn xương cánh tay gãy đâm xuyên qua người hắn.

Trần Thực nắm chặt đoạn xương gãy của hắn, dùng sức rút ra, máu tươi phun trào, lúc này cẩm y vệ kia lúc này mới tắt thở.

Tả Tam, tử vong.

Một tên đệ tử Triệu gia thấy Trần Thực xông về phía mình, không chút do dự, Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm đã bay ra khỏi Thần Đàn, phát ra tiếng rít chói tai, mắt thấy Trần Thực sắp bị luồng kiếm khí này chém đứt, bỗng nhiên hắn ngồi sụp xuống.

Luồng kiếm khí kia lướt qua da đầu hắn, một tên đệ tử Triệu gia khác đuổi theo sau lưng Trần Thực ngây người, đầu lâu lăn từ trên cổ xuống đất.

Luồng kiếm khí kia cắt đứt cổ hắn, thế đi chưa giảm, tiếp tục bay về phía trước, "Ầm" một tiếng thật lớn, chém lên vách tường miếu cổ tạo thành một vết kiếm sâu hoắm!

Trần Thực không ngờ rằng trong ngôi miếu nho nhỏ này lại có kẻ dám sử dụng pháp thuật, lúc ngồi sụp xuống, trong tay hắn đã nắm chặt một góc đĩa vỡ.

Mặt đất miếu cổ rất trơn, không biết là dầu mỡ hay máu tươi, Trần Thực lướt qua bên cạnh tên đệ tử Triệu gia kia, một tay túm lấy chân hắn, kéo giật khiến hắn ngã nhào xuống đất, tay kia cầm mảnh vỡ cái đĩa, nhanh như chớp vung lên hạ xuống, lại vung lên lại hạ xuống.

Chỉ trong nháy mắt, Trần Thực bắt đầu đâm từ chân hắn, đâm dọc theo người hắn, đâm liền hơn mười nhát, đâm thẳng đến ngực, tay trượt một cái, mảnh sứ không rút ra được, còn cứa rách lòng bàn tay hắn.

Trần Thực lăn người, tung mình nhảy lên, tránh khỏi khẩu súng ba nòng giáng rơi xuống, thầm nghĩ: "Ban nãy trong miếu có mười hai tên, giờ chỉ còn lại hai tên, chỉ cần giải quyết nốt hai tên này..."

Khẩu súng ba nòng kia bắn trên khỏi mặt đất, đâm thẳng về phía trước, "Bịch" một tiếng, găm thẳng vào ngực hắn!

Đây là thương pháp, không phải đập về phía trước, mà là đâm, muốn đâm xuyên người, uy lực càng thêm mạnh mẽ!

Chỉ có điều Hách Liên Chính không kịp xoay đầu thương, chỉ có thể dùng đầu này của súng ba nòng để đâm, nếu dùng đầu có lưỡi thương sắc bén, e rằng Trần Thực đã bị đâm xuyên.

Dù vậy, khẩu súng này nặng hơn mười cân, cộng thêm lực lượng mạnh mẽ của Hách Liên Chính, đâm vào ngực vẫn vô cùng lợi hại, Trần Thực như bị búa tạ nện trúng, rên lên tiếng, thân thể bất giác bay ngược về phía sau, đang ở giữa không trung, hắn thấy Hách Liên Chính một tay giơ súng, họng súng súng ba nòng lóe lên tia lửa!

Hắn đâm sầm vào vách tường, mặc kệ cơn đau nhức như xé toạc truyền đến từ ngực, vội vàng một tay bấu chặt vào vách tường, dùng sức mạnh không tưởng uốn người lật mình như mãng xà.

Ngay sau đó, nửa bức tường vị trí hắn vừa va phải nổ tung, sóng khí cuồn cuộn, gạch đá vỡ vụn bay tán loạn, vách tường sụp xuống một nửa!

Thuốc súng mà súng ba nòng sử dụng là do Dược Thánh Tôn Tư Mạc của Đạo môn thời Đại Đường sáng chế ra, dùng ba loại nguyên liệu luyện thành Tam Dương Lôi Hỏa, khi bắn ra có uy lực kinh người, nổ nát thân thể, phá hoại nguyên thần, cho dù là tu sĩ đã tu thành Nguyên Anh Nguyên Thần, đối mặt với loại pháp khí lợi hại này của Đạo môn cũng đành bó tay.

Súng ba nòng của Hách Liên Chính chỉ dùng một lượng rưỡi thuốc nổ đen, một lượng Phích Lịch Tử, trong nòng súng có vẽ Ngũ Dương Thiên Lôi phù lục mà đã có uy lực ghê gớm như vậy. Nếu dùng lượng thuốc súng lớn hơn, uy lực sẽ càng khủng khϊếp!

Hách Liên Chính bắn một phát không trúng, lại nâng súng lên, Trần Thực đã leo lên nóc miếu, nóc miếu không có xà nhà lớn, chỉ có những khung hình lục giác xếp vòng quanh, bắc sáu cây xà nhỏ xuống.

Trần Thực tay chân nhanh nhạy, leo lên thoăn thoắt. Hách Liên Chính tay cầm súng ba nòng, thân hình bay lên, Thần Đàn sau gáy hắn tỏa sáng rực rỡ, tiếng xé gió vang lên, Trần Thực biết tình hình nguy cấp, lập tức buông tay, thân hình rơi xuống.

Hai luồng kiếm khí vù vù hai tiếng, chém nát nóc miếu, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất.

Trần Thực vừa chạm đất là lập tức phi thân chạy thẳng về phía lỗ thủng do súng bắn ra.

Thân thể Hách Liên Chính còn đang ở giữa không trung chưa kịp đáp xuống, Giáp Mã phù trên hai chân đã được kích hoạt, Thần Thai trong Thần Đàn sau gáy tụ tập chân khí, hóa thành Tử Ngọ Trảm Tà kiếm khí, đồng thời mũi súng hướng xuống, ánh lửa lóe lên, kèm theo một tiếng nổ vang trời tựa như sấm sét nổ tung trong miếu!

Phích Lịch Tử được bắn ra từ phát súng này nổ tung bên cạnh Trần Thực, những mảnh đạn vỡ vụn găm vào lưng hắn, để lại vài vệt máu.

Còn Hách Liên Chính thì bị chấn động bởi chính phát súng vừa rồi, bay ngược lên trên, tay bám lấy xà nhà trên nóc miếu, lộn người chui qua lỗ thủng do kiếm khí của mình tạo ra, hai chân đáp xuống đứng sừng sững trên nóc miếu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống.

Nhưng hắn không thấy bóng dáng Trần Thực đâu cả.

Lẽ ra Trần Thực phải chạy ra khỏi miếu, lọt vào tầm mắt của hắn, hắn mới có thể nhân cơ hội dùng súng bắn chết đối phương!

"Thằng nhãi này xông ra khỏi miếu chỉ là hư chiêu, hắn quay lại trong miếu rồi!"

Hách Liên Chính chợt nghĩ ra, "Triệu Thụy công tử còn ở trong miếu!"

Hắn lập tức lao mình rơi xuống từ lỗ thủng trên nóc miếu, còn chưa kịp chạm đất, đã thấy Trần Thực đang ấn đầu Triệu Thụy công tử, "Rầm" một tiếng, đập mạnh vào tường, máu me be bết.

Sáu người Triệu gia, bị loại bỏ toàn bộ, không chừa một ai.

Trần Thực thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Quân tử không nghiêm thì chẳng uy.

Nếu không thể ra tay tàn nhẫn gϊếŧ sạch bọn chúng, làm sao lập uy, làm sao khiến Triệu gia ở tỉnh thành phải e dè?

"Nếu Chu tú tài mà ở đây, chắc chắn sẽ rất vui mừng, ta không phụ lòng dạy bảo của Phu tử!"