Quyển 1 - Chương 50: Cùng nhau đi chơi

Mấy chuyện như đi dạo thanh lâu, uống rượu, gọi kỹ nữ hầu hạ thế này, nếu bị phụ huynh trong nhà biết được, bọn họ chắc chắn sẽ không cho đi.

Tuy nhiên làm một thiếu niên, Tiết Thanh cũng không thể làm bạn bè mất vui... Hơn nữa, mấy chuyện giải trí xã giao thế này cũng không phải là chuyện gì to tát.

Thiền Y không nhận ra, Tiết Thanh chỉ đang ậm ờ đáp, né tránh cho qua chuyện. nàng chỉ nghĩ rằng, đội bóng xã Trường Lạc là của Trương gia, cho nên việc Song Đồng thiếu gia sắp xếp cho các thiếu niên trong đội đến Lục Ý lâu ăn mừng là chuyện đương nhiên.

Nghe tiếng các thiếu niên đang đứng bên kia gọi mình, Tiết Thanh liền nói với Thiền Y: “Vậy ta đi đây.”

Thiền Y và Noãn Noãn gật đầu, nhìn theo bóng dáng Tiết Thanh. Chờ đến lúc Tiết Thanh đến gần, các thiếu niên mới bắt đầu bước đi, có người còn khoác vai Tiết Thanh đi chung.

“Mọi người rất thích thiếu gia đó nha.” Noãn Noãn vui vẻ nói.

Thiền Y cũng vui mừng cười, khi nãy lúc Tiết Thanh nói ra tên thật của mình, mọi người xung quanh đều ồn ào bàn tán làm nàng rất lo lắng. Thật không ngờ mọi người không chế giễu mà trái lại Tiết Thanh còn được Tri phủ đại nhân khen ngợi, những thiếu niên chung đội cũng cư xử rất thân thiện với Tiết Thanh, không có thái độ xa cách bởi vì những lời đồn lúc trước.

Tiết Thanh được mọi người yêu mến, đây là một việc rất đáng vui mừng.

“Thanh Tử thiếu gia thật giỏi.” Thiền Y nói xong lại kéo tay Noãn Noãn: “Chúng ta trở về đi, không chừng Tiết thẩm đang lo lắng ở nhà đấy.”

Noãn Noãn “À” một tiếng rồi nhanh nhẹn nắm tay Thiền Y quay về. Chỉ mới đi được một lát thì hai người đã gặp Bản Đẳng và Thập Mạch. Hai người kia đang buồn bã vừa đi vừa mắng.

“Thật không ngờ Tiết Thanh lại lợi hại như vậy...”

“Sớm biết như vậy ta đã đặt cho đội Tiết Thanh rồi...”

Hóa ra bọn họ cũng bắt chước người ta bỏ tiền ra chơi cá cược, tất nhiên bọn họ đã đặt cược cho xã Ngũ Lăng thắng. Kết quả thua hết tiền, nhìn thấy Thiền Y và Noãn Noãn đang đi tới, bọn họ nhịn không được liền phàn nàn.

“Noãn Noãn, thiếu gia nhà ngươi lợi hại như vậy, tại sao lại không nói trước cho chúng ta biết chứ?”

“Mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau thì nên biết giúp đỡ...”

Từ sau khi hai người này bị đánh mắng vì việc nhìn lén nha đầu tắm rửa, đám con gái ở tạp viện đều chán ghét hai người, thế nên Thiền Y chỉ hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không thèm để ý đến họ nữa.

“Không nói cho các ngươi biết...” Noãn Noãn cười hì hì nói.

Bản Đẳng, Thập Mạch cũng cười hì hì lấy lòng.

“Lần sau nhớ nói cho chúng ta biết trước nha, nếu thắng ta mua kẹo cho ngươi ăn.” Bọn họ nói với vẻ mặt đầy hâm mộ: “Tiết Thanh thật quá lợi hại rồi, lần này không chỉ được tặng thưởng mà lại còn có thể đi đến Lục Ý lâu để uống rượu...”

Thiền Y nghe vậy liền “A” lên một tiếng, nàng lớn lên ở trong thành nên dĩ nhiên biết được Lục Ý lâu là nơi thế nào, cho nên mặt nàng liền đỏ lên vì xấu hổ. Thiền Y vội vã quay đầu, thấy Tiết Thanh đã cùng với các thiếu niên kia đi xa, bèn buông tay Noãn Noãn chạy nhanh đuổi theo.

......................................

Nhìn thấy Thiền Y thở hổn hển vì đuổi theo cô, Tiết Thanh cũng hơi xấu hổ, thật không ngờ Thiền Y cũng biết Lục Ý lâu là nơi nào.

“Cậu đừng đi.” Thiền Y còn tưởng rằng Tiết Thanh vẫn chưa biết, liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu không giống với bọn họ... Quách Đại lão gia biết được sẽ tức giận... hơn nữa Quách tiểu thư cũng sẽ mượn cớ để kiếm chuyện...”

Thấy Thiền Y thật lòng lo lắng cho mình, Tiết Thanh cười đáp.

“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. À, chỉ là đi uống rượu thôi, không như cậu nghĩ đâu...”

Thiền Y đỏ mặt, xì miệng.

“Ta đâu có nghĩ như vậy...” Nàng xấu hổ giậm chân mấy cái, sau đó mới xoay người bỏ đi: “Mặc kệ cậu.”

Nhìn thấy Thiền Y đã chạy đi, Tiết Thanh bất đắc dĩ thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, quay người lại đã thấy đám người Sở Minh Huy đang nhìn mình bằng ánh mắt cười như không cười.

“Cô gái kia là ai thế?”

“Sao chỉ mới đi được một lát đã lại chạy đến bảo cậu về rồi... chắc là không nỡ hả?”

“Tam Lang, cậu ghê nha... Coi chừng Quách tiểu thư đánh cậu bây giờ...”

Mặc kệ là hiện đại hay cổ đại, chuyện nam nữ vẫn là vấn đề mà các thiếu niên thích bàn luận nhất mỗi khi đang đùa giỡn với nhau, nhìn thấy bộ dạng nháy mắt ra hiệu của bọn họ, Tiết Thanh nghĩ đến lúc mình còn đi học, vì thế cũng cười lớn.

“Là muội muội hàng xóm thôi...” Nàng nói: “Nhanh đi ăn cơm đi, ta bỏ ra nhiều công sức nhất nên giờ hơi đói bụng rồi nè.”

Sở Minh Huy vẫn ha ha cười.

“Có muội muội đưa tiễn, chờ một lát không chừng lại có chị gái đến đón...”

Các thiếu niên vừa đi vừa cười giỡn, bọn họ nghênh ngang đi trên đường phố. Dân chúng vẫn còn chưa về hết, những người ở lại liền nhìn theo bóng dáng các thiếu niên đi vào thành.

Trên đường phố thành Trường An, mấy chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy đi, sau đó dừng lại trước một tòa nhà cao bốn tầng, được trang trí vô cùng lịch sự, tao nhã. Nhìn thấy một đám thiếu niên quần áo không gọn gàng, mồ hôi bẩn đầy người, người phục vụ đến tiếp đón cũng không hề ghét bỏ. Chưa nhắc đến việc Trương Song Đồng đã sai người đến đây đặt phòng trước, bởi vì ông chủ của Lục Ý lâu cũng là một trong những thương gia cung cấp quà tặng cho trận đấu xúc cúc này, thế nên tất nhiên người phục vụ cũng biết, các thiếu niên đang đứng đây chính là đội đã giành được chiến thắng ngày hôm nay.

Tiết Thanh đi theo các thiếu niên, đứng trước Lục Ý lâu, hơi tò mò nhìn qua cái nơi được coi là “thiên đường của đàn ông”. Mặc dù nàng là nữ, nhưng kiếp trước những nơi thế này nàng cũng đã từng đi rồi, vì vậy cũng không xấu hổ.

“Chắc đây là lần đầu tiên cậu tới đây rồi.” Sở Minh Huy chớp mắt nhìn Tiết Thanh: “Đây chính là một nơi tốt... Đi theo ca ca ta...”

Sở Minh Huy còn chưa nói xong đã bị một thiếu niên khác đánh lên vai, cắt ngang.

“Nói cứ như trước kia cậu đã từng tới đây nhiều lần rồi vậy. Sở Minh Huy, ngay cả rượu cậu còn chưa uống qua đấy nhé.”

Sở Minh Huy đỏ mặt phản bác, các thiếu niên vui vẻ cười to, Trương Liên Đường liền dẫn đám người đi vào trong, hắn ta nói với người phục vụ.

“Chúng ta muốn tắm rửa, thay quần áo trước đã.”

Việc này đối với Lục Ý lâu mà nói không phải là việc gì khó, hơn nữa trước khi bọn họ đến, mấy người hầu cũng đã sắp xếp xong xuôi hết rồi. Đám người lập tức đi theo người phục vụ.

Tiết Thanh quan sát xung quanh Lục Ý lâu, bên trong đây cũng rất yên tĩnh, cách trang trí lịch sự, nhã nhặn, ở phòng khách có đặt một cái bàn thật lớn. Hiện tại cũng có không ít người đang ăn cơm uống rượu ở đây, giống như những quán rượu khác. Điểm khác biệt chính là trong phòng khách có một cái sân khấu, có lẽ đây chính là nơi để mấy cô gái thanh lâu biểu diễn ca múa, đàn hát.

Không có kỹ nữ ra tiếp đón khách, càng không có những hình ảnh vui đùa nam nữ quá mức, xung quanh đều yên tĩnh và vắng vẻ.

“Có phải cảm thấy thất vọng rồi không...” Sở Minh Huy nhỏ giọng cười nói: “Không thấy được người đẹp... ở đây cũng không náo nhiệt.”

Tiết Thanh không hề thất vọng, bởi vì nàng biết được, thời gian náo nhiệt nhất của thanh lâu không phải là vào ban ngày. Thế nên nàng chỉ cười mà không trả lời. Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Tiết Thanh, Sở Minh Huy hơi thất vọng, cậu nhóc này chỉ là một nông dân, thế nhưng sao lại bày ra dáng vẻ một người từng trải việc đời, trong khi các thiếu niên khác thì lại vô cùng khó khăn để che giấu vẻ mặt kích động của mình?

Bởi vì tuổi bọn họ còn nhỏ, nên người lớn trong nhà không cho phép bọn họ đến những nơi thế này, có chăng chỉ là thưởng cho họ vài tỳ nữ xinh đẹp... Còn loại chuyện công khai vào kỹ viện thế này lại là lần đầu tiên... Mặc dù thanh lâu ban ngày không thể được coi là thanh lâu chân chính.

“Có phải trước đây cậu đã từng tới đây rồi không hả?” Sở Minh Huy giơ tay tính ôm lấy vai Tiết Thanh tra hỏi.

Nhưng Tiết Thanh đã nhanh hơn né tránh được, khiến cho Sở Minh Huy thất bại. Mấy thiếu niên này thật là... làm gì cũng động tay động chân.

“A, cái cậu nhóc này...” Sở Minh Huy nói xong lại giơ tay muốn nắm lấy Tiết Thanh.

“Đừng giỡn nữa.” Trương Liên Đường quay đầu nói.

Sở Minh Huy bĩu môi dừng lại, Tiết Thanh im lặng đứng sau lưng Trương Liên Đường. Bọn họ đã đi lên lầu, sau khi đi qua các bậc thang và chuẩn bị bước vào hành lang thì thấy một đám tỳ nữ đứng trước cửa phòng cùng nhau thi lễ.

“Được rồi, mọi người đi rửa mặt đi.” Trương Liên Đường quay đầu nói: “Hai người một phòng... Tiết Thanh, cậu đi theo ta.”

A... Tiết Thanh sững sờ đứng yên tại chỗ.