Chương 5.

Thừa càn điện.

Lý Thừa Càn ghé vào trên giường vừa thẹn vừa bực lại tức giận. Xấu hổ chính là bị làm trò trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt bao nhiêu người bị đánh mông, đặc biệt những người đó còn có Lý Thừa Ngôn cậu muốn đối phó nhất; bực chính là cậu tự nhiên không nhịn được khóc ra, khóc đến không còn hình tượng, cái mặt này hoàn toàn ném đi rồi, Lý Thừa Ngôn còn không biết chê cười cậu như thế nào.

Tức giận chính là phụ hoàng không nói đạo lý, rõ ràng là Lý Thừa Ngôn không đúng, cưỡng đoạt đồ vật của cậu khi dễ cậu, phụ hoàng không giúp cậu liền thôi đi, còn đánh cậu. Xuống tay nặng như vậy, nếu không phải Hoàng gia gia kịp thời tới, Lý Thừa Càn không chút nghi ngờ mông mình khẳng định sẽ nở hoa.

Lý Thừa Càn khịt khịt cái mũi, hốc mắt phiếm hồng, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất. Thầm nghĩ: Phụ hoàng quả nhiên không đau cậu. Mệt cậu lúc trước còn nghĩ cho phụ hoàng “Một cơ hội”. Hừ, phụ hoàng không xứng với cơ hội cậu đưa. Cậu lần này là thật sự tức giận, sau này cậu liền ở Thừa Càn Điện, không trở về Hoành Nghĩa Cung.

Giây lát lại tức hệ thống, nếu không phải hệ thống, đưa cái hạt giống bình thường không được sao, lại cho diều hâu đưa, đến nỗi nháo thành như vậy?

Lý Thừa Càn nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn chửi hệ thống một trận, tiếc là hệ thống không có thật, chỉ có thể mở ra giao diện nhấn nhấn ấn ấn, phát tiết bất mãn trong lòng.

Không cẩn thận nhấn vào ba lô, nháy mắt hệ thống nhảy ra khung lựa chọn: Muốn mở hộp bí ẩn không.

Lý Thừa Càn bừng tỉnh nhớ ra, hệ thống thăng cấp là trừ lúc mở khóa hạt giống mới ngoại còn khen thưởng một cái hộp bí ẩn. Dựa theo lúc trước, vật phẩm bên trong trăm ngàn loại, xem ngươi mở ra cái nào. Năm đó hộp cho người mới chính là một viên cường thân kiện thể hoàn. Cậu ăn qua về sau rất ít khi sinh bệnh, sức lực cũng lớn hơn so với người khác.

Nhớ ra điểm này, lệ trong mắt Lý Thừa Càn tan đi, hiện ra một chút hưng phấn, cậu kích động mở hộp.

—— đinh, chúc mừng ký chủ đạt được túi phúc ước nguyện sơ cấp. Thỉnh ký chủ ước nguyện.

Lý Thừa Càn:… túi phúc ước nguyện?

Giây lát lại chống cằm, ân, cậu muốn ước cái gì? Lý Thừa Càn bỗng nhiên nghĩ đến con diều hâu hôm nay làm cậu bị ủy khuất, nhắm mắt lại, đôi tay giao nhau nắm chặt, mặc niệm tâm nguyện.

—— đinh, nguyện vọng thu vào túi phúc, kiểm tra đo lường đến nguyện vọng ký chủ: khó khăn cấp 2, túi phúc sơ cấp cần thời gian: Hai giờ. Xác suất thành công: 50%. Thỉnh ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.

Lý Thừa Càn có điểm ngốc: Ý tứ này là nguyện vọng không nhất định có thể thực hiện được? Xác suất thành công chỉ có một nửa? Là bởi vì túi phúc chỉ là sơ cấp sao? Nhưng nguyện vọng của cậu cũng chỉ có cấp 2? nguyện vọng đều chỉ có một nửa tỷ lệ thành công?

Lý Thừa Càn bất mãn mà trừng mắt nhìn hệ thống, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ: Hừ, vô dụng.

Bất quá cậu cũng nghĩ thoáng, nếu hai giờ sau mới có thể thấy kết quả, vậy chờ đến giờ rồi nói sau. Cứ như vậy tắt đi hệ thống, đem việc này ném ở một bên.

Tiểu hài tử buồn ngủ tới rất nhanh, Lý Thừa Càn nằm bò trên giường, không tự giác đã ngủ.

Lại lần nữa đi vào thế giới trong mộng, Lý Thừa Càn sửng sốt một lát, chốc lát phục hồi lại tinh thần. Cậu nghĩ, lần trước nghe lén biểu tỷ cùng đồng học cãi cọ, là con vợ cả Lý Thế Dân cậu càng đau lòng, nghe được một nửa liền tỉnh, lúc này cũng không biết có thể nghe tiếp hay không.

Trong mơ cảnh tượng cũng không liên tục, phần lớn thời điểm đứt quãng mà vụn vặt. Đặc biệt là cậu cũng không thể “tự mình” suy nghĩ, càng không thể chi phối hành động “chính mình”. Cho nên cậu không có cách nào tự mình đi tìm “Chuyện xưa” tiếp.

Trong mơ, cậu vẫn luôn không chờ được biểu tỷ, nghe nói nàng muốn viết một thiên đường xuyên tiểu thuyết, vì thế tra tư liệu bế quan. Lý Thừa Càn hơi hơi có chút tiếc nuối, lại không có để ý nhiều. Bởi vì cậu lại đến ăn ngon!

Cậu tuy rằng không thể khống chế cảnh trong mơ, lại có thể cùng chung hết thảy cảm xúc cùng cảm giác. Lúc này đây, người nhà dẫn cậu đi tham gia “Đậu hũ văn hóa”, nhấm nháp trứ danh “Hoài Nam đậu hũ”.

Đậu hũ cậu thường ăn, ăn nhiều là canh cá đậu hủ, lòng đỏ trứng đậu hủ loại này, tương đối thanh đạm, cay tuy cũng có tiếp xúc, lại không nhiều lắm. Lúc này người nhà nói cậu trưởng thành, có thể nếm thử, cho cậu đào một đại muỗng đậu hủ Ma Bà. Hương vị kia ở trong miệng lan tràn, mặc dù cay đến ngao ngao kêu to, lại ngoài ý muốn làm người kinh hỉ.

Mộng tỉnh, Lý Thừa Càn như cũ quên không được tư vị cay rát đầu lưỡi, nhịn không được chép miệng hai cái, rầu rĩ nói nhỏ: “Sao lại tỉnh rồi, ta còn chưa có ăn đủ đâu.”

Một bên nô tỳ hầu hạ cười khẽ: “Tiểu lang quân đây là mơ thấy cái gì ăn ngon sao?”

Lý Thừa Càn quay đầu nhìn đến người tới, có chút kinh ngạc: “Xuân Nghi? Sao lại là ngươi?”

“Thánh nhân sợ người trong cung tiểu lang quân dùng không quen, cố ý để nội quan đi Hoành Nghĩa Cung đem nô tỳ đến đây.”

Lý Thừa Càn vui vẻ ra mặt: “Hoàng gia gia quả nhiên đau ta, mọi chuyện đều nghĩ tốt.”

Xuân Nghi cũng cười: “Thánh nhân tất nhiên là đau tiểu lang quân.”

Lý Thừa Càn đột nhiên lại không phải thật cao hứng, rầu rĩ nói: “Nhưng Hoàng gia gia cũng đau Lý Thừa Ngôn.”

Lời này Xuân Nghi một cái nô tỳ liền không thể tiếp.

Aizz! Lý Thừa Càn gục đầu xuống thở dài, cậu đương nhiên cũng biết đều là tôn tử giống nhau, không thể cưỡng cầu A gia chỉ đau cậu không đau người khác, đây là không đúng. Có thể nghĩ đến mình cùng Lý Thừa Ngôn tranh chấp cảm thấy nín thở, đặc biệt là lúc này.

—— đinh, ước nguyện thành công, thỉnh ký chủ chú ý kiểm tra và nhận.

Mắt Lý Thừa Càn sáng ngời, chỉ nghe trù trù kêu to từ xa đến gần, một bóng hình từ cửa sổ mà vào, dừng ở trên cao. Đúng là diều hâu đưa hạt giống cho cậu.

Xuân Nghi hoảng sợ, lập tức che ở trước người Lý Thừa Càn, tránh cho diều hâu đả thương tiểu chủ tử, lại quay đầu gọi người đi vào, đem súc sinh này đuổi đi. Nào biết Lý Thừa Càn động tác nhanh chóng, đã quên đau đớn trên mông, xoay người xuống giường đi qua, bắt lấy cổ diều hâu.

Diều hâu:…

Xuân Nghi:…

Lý Thừa Càn một đôi mắt lấp lánh sáng lên: “Có nó, ta có thể chứng minh là Lý Thừa Ngôn đoạt đồ vật của ta.”

Xuân Nghi hồi thần, vội vàng tiến lên: “Tiểu lang quân, diều hâu tuy thân hình so không được hải điêu, tuy rằng con này chỉ nhìn như còn chưa hoàn toàn trưởng thành, chung quy là chim ác, kẻo đả thương người.”

Lý Thừa Càn còn đắm chìm trong vui sướиɠ, không nghe thấy lời lo lắng từ Xuân Nghi, trên tay không nhẹ không nặng, dùng sức, cổ diều hâu bị bóp một cái, phát ra hai tiếng nặng nề thống khổ rêи ɾỉ.

Lý Thừa Càn hai mắt giận trừng: “Lý Thừa Ngôn không phải nói nếu ta kêu mày một tiếng mày có thể đáp lại, hắn liền nhận mày là ta nuôi sao. Ta quyết định, về sau mày gọi là a diều.”

Diều hâu:…

“A diều!”

Diều hâu:???

“A diều!”

Lý Thừa Càn phát ra ánh nhìn chết chóc, lực trong tay lại lớn hơn hai phân, diều hâu phát hiện khó thở thức thời mà há mồm: “Trù!”

“A diều.”

“Trù.”

“A diều.”

“Trù.”

Sau bốn năm tiếng, Lý Thừa Càn rốt cuộc vừa lòng, buông diều hâu trên ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nó: “Lúc này mới kêu sao, thật ngoan. Sau này mày chính là đệ nhất sủng vật của ta, ta mỗi lần gọi mày, mày đều phải như vậy trả lời, đặc biệt là ở trước mặt Lý Thừa Ngôn, nghe hiểu không?”

Xuân Nghi cạn lời: Tiểu lang quân, người cho là một con diều hâu sẽ hiểu sao? Nó còn có thể biết “Lý Thừa Ngôn” là ai?

Lúc này cũng không để Lý Thừa Càn chờ, diều hâu lập tức phát ra tiếng: “Trù.”

Xuân Nghi trợn mắt há hốc mồm.

Lý Thừa Càn càng vừa lòng, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra hệ thống vẫn có chút đáng tin cậy.

Hệ thống:… Nói tôi vô dụng chính là cậu, nói tôi đáng tin cậy cũng là cậu, cậu thật dễ thay đổi. Hừ, tôi rộng lượng, không chấp nhặt cùng trẻ con.

Tay Lý Thừa Càn vung lên: “Đi! Chúng ta đi đòi công đạo !”

Xuân Nghi chạy nhanh đuổi kịp: “Tiểu lang quân muốn đi Đông Cung ạ?”

Lý Thừa Càn khịt mũi. Đi Đông Cung? Cậu mới không đi đâu. Cậu làm trò trước mặt Lý Thừa Ngôn nói diều hâu đáp lại cậu, Lý Thừa Ngôn cũng sẽ không thừa nhận mình sai. Mà bá phụ mặc dù ngoài miệng xin lỗi, cũng chỉ là dỗ cậu, thật ra trong lòng thiên vị con mình, không chừng còn cảm thấy cậu chuyện bé xé ra to.

Hừ, cậu liền phải chuyện bé xé ra to?

Nếu muốn đòi công đạo, tất nhiên phải tìm người có quyền lực lớn nhất trong cung.

******

Cam Lộ điện.

Trương Tiệp Dư tự tay làm canh cho Lý Uyên, lại đứng dậy đến phía sau bóp đầu cho Lý Uyên. Bà có thể trong vô vàn giai nhân ở hậu cung Lý Uyên trổ hết tài năng, cùng Doãn Đức phi cân sức ngang tài, bản lĩnh xem mặt đoán ý tất nhiên là không thiếu. Lý Uyên đỡ trán một cái, bà đã hành động.

Lý Uyên cảm thán: “Tay nghề của nàng càng ngày càng tốt.”

“Thánh nhân cảm thấy thoải mái, thϊếp mỗi ngày bóp cho người.”

“ Ừm.” Lý Uyên nhẹ nhàng lên tiếng.

Trương Tiệp Dư thấy sắc mặt ông tốt lên, tròng mắt xoay chuyển, thử thăm dò mở miệng: “Thánh nhân cứ để Thừa Càn ở lại trong cung như vậy?”

Lý Uyên trợn mắt ngước mắt, Trương Tiệp Dư vội nói: “Ý thϊếp là, tiểu lang quân cùng Tần Vương điện hạ dù sao cũng là cha con. Hai cha con nào có thù qua đêm. Tần Vương điện hạ hôm nay cũng chỉ là dọa một chút, doạ tiểu lang quân thôi.”

Lý Uyên thu hồi tầm mắt “Nó cũng không biết xấu hổ lo lắng cho Thừa Càn? Nếu không phải nó đột nhiên gọi như vậy, Thừa Càn có thể bị sợ tới mức rơi xuống? Thừa Càn thực sự có chuyện gì cũng là nó làm hại. Nó còn có mặt mũi nói Thừa Càn.

Trương Tiệp Dư hơi hơi nhíu mày, thấy tình hình này, đem lời đến miệng nuốt trở vào, giống như trong lúc vô tình cảm khái: “Tiểu lang quân này lá gan thực sự quá lớn. Đừng nói Tần Vương điện hạ, nếu là thϊếp, nghe thấy một đứa bé năm tuổi bò lên cây cao mười mấy mét như vậy liền cảm thấy hãi hùng khϊếp vía.”

Điểm này nói còn có lý, Lý Uyên trầm mặc, phát ra một tiếng thở dài: “Thừa Càn đúng thật quá lỗ mãng.”

Trương Tiệp Dư nhìn sắc mặt lại nói: “Thánh nhân mấy năm nay đối với thϊếp không tệ, Thừa Càn cũng coi như là thϊếp nhìn mà lớn lên. Thϊếp cả gan nói vài câu thiệt tình, mong rằng thánh nhân không nên trách tội.”

Lý Uyên ngồi dậy, quay đầu lại nhìn thẳng vào bà. Biểu cảm nghiêm túc, lại không thấy tức giận, Trương Tiệp Dư yên tâm lại tiếp theo nói: “Thánh nhân yêu thương tiểu lang quân, không muốn thằng bé chịu ủy khuất. Nhưng luôn có cái đúng sai. Hôm nay thánh nhân vội vã đi cứu Thừa Càn, còn hứa để thằng bé ở lại trong cung, hết sức trấn an khuyên giải lại an ủi. Nhưng có nghĩ tới Thừa Ngôn không?”

Lý Uyên sửng sốt, lúc Lý Thừa Càn thiếu chút nữa té bị thương, lại bị Lý Thế Dân đánh một trận, ông chỉ lo Lý Thừa Càn, nhưng thật ra “Hai đứa trẻ tranh đấu” ông đã quên người còn lại.

“Diều hâu kia rõ ràng là Thừa Ngôn nói Tề Vương bắn, thừa Càn lại nói là mình nuôi, ai có thể tin được. Thừa Ngôn muốn lấy về con mồi của mình, kết quả Thừa Càn gây sự muốn đích thân ra trận, bức bách không thể không nhường, trong lòng Thừa Ngôn sao có thể thoải mái?

“Còn nữa mọi người vừa đến, đều chỉ nhớ Thừa Càn bị đánh, thánh nhân cũng chỉ dỗ thằng bé, ai còn nhớ Thừa Ngôn nhượng bộ, thừa nhận ủy khuất?”

Lý Uyên nhíu mày: “Hôm nay là Thừa Ngôn chịu ủy khuất.”

Có một câu này, thần sắc Trương Tiệp Dư khẽ buông lỏng, tiến thêm một bước nói: “Theo thϊếp thấy, tính tình Thừa Càn như vậy nên quản giáo. Không thể bất cứ đồ vật gì, chỉ cần thằng bé coi trọng bằng mọi cách cũng phải là của mình."

“Thánh nhân có thể để người ngoài nhường thằng bé, chẳng lẽ cũng muốn để tôn nhi khác nhường? Thánh nhân thương Thừa Ngôn không có đồ yêu thích, lại vô duyên vô cớ phải đưa đồ vật mình yêu thích nhường lại, thánh nhân không đau lòng sao? Đều là cháu trai, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.”

Lý Uyên trầm mặc. Ông tuy rằng đau Thừa Càn, sao lại không đau Thừa Ngôn.

Trương Tiệp Dư tiếp tục: “Thϊếp cho rằng, không thể bởi vì đứa trẻ vừa khóc vừa nháo, liền bỏ qua đứa trẻ hiểu chuyện không khóc không nháo kia. Thừa Ngôn bị Tần Vương điện hạ đánh không ai cảm thấy oan uổng. Cũng nói, cha mẹ yêu con nên cho roi cho vọt. Thánh nhân cũng nên buông tay đưa tiểu lang quân về, để Tần Vương điện hạ quản. Đây cũng là vì tốt cho tiểu lang quân.

“Lại nói, thánh nhân khăng khăng để tiểu lang quân ở lại, ngược lại đuổi Tần Vương điện hạ ra ngoài. Người biết chuyện biết là ngài đau lòng tiểu lang quân, còn người không biết chuyện thì sao? Nếu có người hiểu lầm, hoặc là ở giữa châm ngòi, chẳng phải tổn thương tình cảm cha con giữa Tần Vương điện hạ cùng tiểu lang quân sao?”

Trương tiệp dư lời nói khẩn thiết, từng câu từng chữ đều giống như suy nghĩ vì Thừa Càn, lại có câu kia “Cha mẹ yêu con cho roi cho vọt”. Lý Uyên nghiêm túc tự hỏi, có phải mình thật sự quá sủng ái Thừa Càn, hơn nữa cách sủng ái có phải không thật sự thích hợp?

Đúng lúc này, nội thị ngoài cửa bẩm báo Thừa Càn cầu kiến. Lý Uyên đem suy nghĩ tạm thời đặt một bên, mở miệng để người kêu tiến vào.

Nhưng thấy Lý Thừa Càn chạy nhanh vào, trong tay còn cầm một con diều hâu lớn. Tư thế cực kỳ quỷ dị, tay véo cổ, hai chân diều hâu duỗi thẳng, đôi mắt trắng dã, giống như muốn xỉu đến nơi.

Lý Uyên hoảng sợ, bỗng nhiên đứng lên: “Thừa Càn mau buông tay, con này đả thương người. Mau…”

Lời còn chưa dứt, diều hâu đã bị giơ lên mặt: “Gia gia, gia gia! Người xem, nhi thần mang a diều lại đây. Nhi thần nói a diều là tới tặng đồ, Thừa Ngôn không tin, người khác cũng không tin. Ngài tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng ta biết ngươi cũng không tin. Ta chứng minh cho ngài xem.”

Lý Thừa Càn đem diều hâu thật mạnh đặt ở trên bàn trà, véo ở trên cổ tay lại chưa buông ra, gắt gao nhìn chằm chằm nó gọi: “A diều.”

“Trù.”

Bởi vì cổ bị véo, diều hâu kêu to nghẹn ngào trầm thấp, phát ra tiếng có chút gian nan, lại đáp lại nhanh chóng.

“A diều.”

“Trù.”

Chỉ là ứng hắn kêu gọi, Lý Thừa Càn hãy còn cảm giác không đủ, lại nói: “Đi hái đóa hoa tới đây.”

Lực trong tay buông lỏng, diều hâu chạy nhanh phịch cánh bay ra ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát sau trong miệng ngậm một đóa hoa đưa cho Lý Thừa Càn, sau đó lui về phía sau, nỗ lực ngoan ngoãn. Không ngoan ngoãn không được, có hệ thống khế ước ở đó, nó không tạo phản được. Gặp gỡ chủ tử như vậy quá gian nan.

Lý Thừa Càn lấy ra hoa đưa cho Lý Uyên, cao hứng khoa tay múa chân: “Gia gia ngài xem, a diều hái cho con. Ngài hiện tại tin chưa?”

Lý Uyên nhìn một màn này trợn mắt há hốc mồm.

Cho nên Lý Thừa Càn nói chính là thật sự? Diều hâu là cậu nuôi? Diều hâu có nhân tính như vậy sao?

Trương tiệp dư:…Vả mặt tới quá nhanh, tựa như gió lốc.