Chương 10

Du Minh Viễn trở về lúc chiều tàn, sáng sớm nay ông mang mấy bức tranh chữ ra ngoài bán, mua được một chút thịt mỡ trở về.

Tống Lăng Uyển thấy vậy, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi, nàng lấy đồ trên tay Du Minh Viễn, bảo ông đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Song bào thai nhìn thấy phụ thân trở về, một trái một phải ôm lấy Du Minh Viễn, ông sờ đầu hai tiểu gia hỏa "Đi, ăn cơm thôi."

Từ lúc chân Du Cảnh Thù bị thương, liền không muốn ra khỏi phòng nên sẽ không ăn cùng bọn họ, Du Cảnh Nguyệt soạn đồ ăn, đi vào đưa cho Du Cảnh Thù.

"Đại ca, ăn cơm."

Du Cảnh Thù ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía y, không biết đang suy nghĩ cái gì, Du Cảnh Nguyệt có chút chần chừ, nhéo nhéo nắm tay nói: "Trời tối rồi, để đệ giúp đại ca thắp đèn."

"Không cần." Du Cảnh Thù lạnh giọng nói.

Du Cảnh Nguyệt không thích nhìn đại ca như vậy, một bộ dạng không có sức sống, y biết đại ca từ thiên chi kiêu tử thành như bây giờ, trong lòng khẳng định rất khó để tiếp thu, nhưng không phải đại ca còn có bọn họ sao, tại sao cứ muốn đem sự thống khổ nhận lấy một mình.

"Vậy... Đại ca, huynh nhớ ăn cơm, chút nữa đệ lại thu dọn chén." mũi Du Cảnh Nguyệt chua xót, cố nén lại nói.

Sau một trận trầm mặc, Du Cảnh Thù đột nhiên gọi y lại: "Cảnh Nguyệt."

Du Cảnh Nguyệt dừng chân, xoay người lại, nhờ chút ánh sáng chiếu vào, y ẩn ẩn có thể thấy bóng dáng của đại ca.

"Ta muốn ngươi giữ mình cho tốt, tuyệt đối sẽ không cho phép người đi làm thϊếp, ngươi nhớ kỹ." thanh âm Du Cảnh Thù như dao nhỏ, không cho người phản kháng.

Du Cảnh Nguyệt há miệng thở dốc, cổ họng cứng lại không thể phát ra tiếng, cả người lạnh toát, trong lòng hoảng hốt, đại ca đã nghe thấy y cùng mẫu thân nói chuyện.

Nhưng nếu y không gả đi, trong nhà nên làm thế nào bây giờ? Không thể vì tôn nghiêm mà để cả nhà bị đói chết, hy sinh một mình y, cả nhà liền dễ thở hơn một chút, không phải có lời sao.

Y vừa ủy khuất vừa thống khổ, nếu có thể lựa chọn, dù có gả cho nhi tử chủ nhân Tụ Huệ Lâu làm chính thê y cũng không muốn, chứ đừng nói là làm thϊếp.

Từ phòng Du Cảnh Thù ra ngoài, Du Cảnh Nguyệt vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, không muốn cha mẹ nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của y.

Bất quá tất cả đều bị Ôn Lang thu vào mắt.

Tuy nói Du gia thu lưu hắn, hắn cũng thường xuyên trêu chọc Du Cảnh Thù cùng Du Cảnh Nguyệt nói rằng bản thân là phu lang của Du Cảnh Thù, nhưng trên thực tế, hắn chỉ nói bừa ngoài miệng, hắn vẫn rất rõ ràng mình là người ngoài, hắn cùng Du Cảnh Thù cơ bản là không có khả năng ở bên nhau.

Không phải hắn không thể thích nam nhân, đời trước hắn chưa từng yêu ai, một đời này cũng vậy, huống chi, nếu muốn yêu đương, tìm người như Du Cảnh Nguyệt không phải tốt hơn là Du Cảnh Thù cường như vậy sao.

Ôn Lang nghĩ một loạt qua nhiều loại người, nếu là người lòng dạ thâm trầm như Du Cảnh Thù, cả ngày đôi bên đều ngồi suy nghĩ xem người kia đang nghĩ cái gì, việc khác cũng không cần phải làm nữa. Hắn muốn yêu đương, cũng phải tìm người tâm tư đơn giản, mà người như vậy thì khả năng cả đời cũng không thể hiểu rõ đáy lòng hắn nghĩ gì, cho nên kết luận lại đối với việc yêu đương Ôn Lang vẫn là không có ý tưởng gì mới.

Hắn là người ngoài cuộc, sự tình của Du gia nếu hắn giúp được ắc sẽ giúp, nhưng có chút chuyện hắn không có lập trường cũng như tư cách để nhúng tay vào, tỷ như hôn sự của Du Cảnh Nguyệt.

Ăn xong cơm chiều, Ôn Lang muốn đi rửa chén, nhưng Tống Lăng Uyển không cho mà sai hai đứa nhỏ đi làm.

Du Minh Viễn thấy sọt cũng sọt cá Ôn Lang đan, còn có cái muôi vớt liền khen hắn vài câu, cũng dặn dò hắn lần sau đừng làm nữa, tay sẽ bị thương.

Ở trong mắt Du Minh Viễn, Ôn Lang là ca nhi so với khuê nữ không sai biệt mấy, khuê nữ sao có thể làm việc nặng như vậy.

Ôn Lang cười không nói, biết Du Minh Viễn là có lòng tốt.

Đêm đến, Du Cảnh Nguyệt nấu nước, bưng vào phòng Du Cảnh Thù, Du Minh Viễn đỡ Du Cảnh Thù chống gậy đi đến thau tắm.

Trên người Du Cảnh Thù mặc một cái áo đơn hơi mỏng, tóc đen dính nước, xõa xuống hai bên vai, hàng mi đen như lông quạ cũng dính chút bọt nước, mi run rẩy làm bọt nước rơi xuống.

"Hôm nay, cha bán được mấy bức tranh chữ, mua được chút thịt mỡ, ngươi không cần lo lắng, sẽ khá lên thôi."

Du Minh Viễn biết tâm tình của nhi tử mình luôn nặng nề nên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

"Tranh chữ của ngài, nếu là ngày xưa, ngàn vàn cũng không mua được, được vô số học sinh truy phủng, hôm nay chỉ bán được mấy văn tiền?" Du Cảnh Thù chỉ cần nghĩ đến những bản vẽ đẹp của phụ thân bị bán rẻ, trong ngực liền chua xót không chịu nổi.

Du Minh Viễn thở dài một hơi, giọng nói có chút tang thương: "Con à, nay đã khác xưa, người thì nên nhìn về phía trước."

Trong lòng Du Cảnh Thù biến lớn, sao y có thể không rõ nay đã khác xưa, nhưng y vẫn không thể tiếp thu nhất chính là bốn chữ này.

Du Cảnh Thù tắm rửa xong, ngồi trên xe lăn lau tóc, Ôn Lang rửa mặt xong đi vào, ngửi được hương bồ kết nhàn nhạt, thật là kỳ quái, rõ ràng cả nhà đều dùng bồ kết như nhau, nhưng ở trên người Du Cảnh Thù lại đặc biệt dễ ngửi, thanh lãnh lại thanh nhã.

Ôn Lang bò lên giường, đạp rớt giày rồi nằm xuống.

Du Cảnh Thù thấy hắn tự nhiên như vậy, nhất thời không biết nói gì.

Lau khô tóc, Du Cảnh Thù đẩy xe lăn đến mép giường, đôi tay chống lên giườn nhẹ nhàng nhích leo lên.

Ôn Lang biết rõ tố chất thân thể y không yếu, thân thể giấu sau lớp quần áo kia cũng không suy nhược, nhưng chính mắt nhìn thấy y nhẹ nhàng như vậy, vẫn có chút kinh ngạc.

"Lực cánh tay ngươi không tồi."

Du Cảnh Thù không đáp lời, an tĩnh xốc chăn lên nằm xuống.

Mùi hương nhàn nhạt trên người Du Cảnh Thù truyền đến, Ôn Lang không nhịn được mà giật giật cái mũi, thò lại gần ngửi ngửi: "Ngươi thơm quá!"

Hơi thở hắn cách Du Cảnh Thù rất gần, lướt nhẹ qua sườn mặt y, y đột nhiên xoay đầu, liền cùng Ôn Lang mắt đối mắt, khoảng cách chỉ cách nhau hai ngón tay, cảm nhận được hô hấp của nhau, hơi thở giao triền, có chút ái muội không rõ.

Ánh mắt Du Cảnh Thù tối sầm lại, hạ giọng nói: "Ngươi cố ý?"

Ôn Lang không rõ nguyên do, ý thức được khoảng cách hai người quá gần, hắn theo bản năng lui về sau, không nghĩ đến đột nhiên Du Cảnh Thù duỗi tay chế trụ sau cổ hắn, ấn hắn lại trước mặt, chóp mũi cơ hồ muốn chạm nhau.

"Ngươi thật sự cho là ta sẽ không làm gì ngươi? Hay là ngươi vẫn hy vọng ta làm gì đó với ngươi?" Du Cảnh Thù cố tình đè thấp giọng nói, như một cái móc nhỏ, câu lòng Ôn Lang đến tê dại.

Hắn chợt cảm thấy môi mình hơi khô, theo bản năng liếʍ liếʍ, mới phát hiện thì ra là ảo giác.

Một mùi hương thanh nhã chui vào mũi hắn, ngửi cổ hương vị gần gũi này, thế nhưng làm hắn có chút say mê.

Du Cảnh Thù cúi đầu, môi ẩn ẩn cọ qua vành tai của Ôn Lang, thấp giọng nói: "Mặc kệ ngươi muốn thế nào, tốt nhất là nên dừng lại, ta không có hứng thú với người của Ôn gia."

Vừa dứt lời, Du Cảnh Thù liền buông hắn ra, nghiêng người, không muốn giao tiếp cùng Ôn Lang.

Ôn Lang nằm lại chỗ, mặt đỏ ửng, quả thật là sắc đẹp hại người, hắn vậy mà bị Du Cảnh Thù đùa giỡn.

Bất quá người ta chỉ là muốn cảnh cáo hắn, đối với hắn cũng không có ý tứ gì khác.

Sau một phen bình phục, Ôn Lang nhìn bóng dáng Du Cảnh Thù, dần dần ý thức được, ở trong mắt Du Cảnh Thù hắn là ca nhi, mặc kệ là chủ động chạy tới ngủ cùng một cái giường với y hay là những lời khen đó của hắn, đều là hành động câu dẫn.

Nhưng ở trong tiềm thức của Ôn Lang, hắn là nam nhân, Du Cảnh Thù cũng là nam nhân, ngủ cùng một cái giường thì có làm sao, Du Cảnh Thù lớn lên đẹp là sự thật, hắn nói lời thật thì có vấn đề gì?

Sau khi trầm mặc thật lâu, hắn biết Du Cảnh Thù chưa ngủ, mở miệng nói: "Ta không có ý gì khác, cũng không muốn cùng ngươi phát sinh cái gì, ngươi an tâm, ta không có mơ ước ngươi."

Nghe Ôn Lang nói, Du Cảnh Thù mở mắt ra, không nhúc nhích.

Nghĩ đến cũng thật là, y hiện tại đã không phải thiên chi kiêu tử ở Hoàng Đô nữa, chỉ là một người đã mất hai chân, kéo dài chút hơi tàn, Ôn Lang dù xuất thân thấp cũng sẽ không có tâm tư gì với một gã tàn phế.

Giải thích xong, Ôn Lang liền buông tâm trạng xuống, đắp chăn ngủ.

Chỉ có Du Cảnh Thù mở to mắt tới bình minh.

Sáng sớm, Du Cảnh Nguyệt đi theo phụ thân lên trấn trên để giao củi, lại cùng ông đi bán tranh chữ.

Tay Ôn Lang còn bị thương, Tống Lăng Uyển không cho hắn lên núi, Ôn Lang không có biện pháp nên chỉ có thể ngồi ở trong nhà, hắn nhìn chằm chằm cái sân hoang phế, nghĩ thầm dùng để trồng hành cùng tỏi cũng tốt.

"Dì Tống, nhà chúng ta có đất trồng rau không?" Ôn lang quay đầu nhìn Tống Lăng Uyển đang thêu hoa dưới mái hiên hỏi.

"Chính là khối đất phía sau nhà, lâu lắm rồi không ai xử lý, đã hoang phế." Lúc Tống Lăng Uyển mới gả cho Du Minh Viễn, ông còn chư thi cao trung, người một nhà sống ở nơi này, dù là đất trồng rau hay ruộng cạn, ruộng nước đều có cả.

Chỉ là sau khi Du Minh Viễn thi đậu cao trung, cả nhà dọn đến Hoàng Đô, chuyện ở đây đều giao cho đại ca của Du Minh Viễn là Du Minh Huy lo liệu, nhưng không ngờ đến lúc bọn họ quay trở về mới biết rằng, Du Minh Huy nhận tiền nhưng không làm việc.

Nuốt 1 chút tiền sửa nhà cũng như tiền Du Minh Viễn xây dựng học đường, đồng ruộng thì đã sớm bán, học đường mở được mấy năm, Du Minh Huy thấy Du Minh Viễn bận rộn công vụ, lại không hỏi đến chuyện ở đây cũng như đưa thêm tiền nên dần dà, học đường liền không xong.

Mà chuyện Du Minh Viễn bị biếm, một nhà Du Minh Huy đã sớm biết một chút tin tức, liền nịnh bợ quý nhân ở Hoàng Thành, mặt dày mày dạn lưu lại ở Hoàng Đô, có cả mẫu thân của Du Minh Viễn.

Ôn Lang gật gật đầu nói: "Vẫn là nên xử lý đất trồng một chút, dùng để trồng rau dưa cũng tốt".

Tống Lăng Uyển cũng nghĩ như vậy, chỉ là bọn họ mới dọn về, rất nhiều việc không kịp làm, thật sự loạn.

Ôn Lang tước cọc giâm cá, mang theo hai đứa nhỏ đi suối bắt cá, sở dĩ có tên là thôn Lâm Khê chính là do bên cạnh nó có một dòng suối. Hôm qua hắn đã quan sát, dòng suối này có không ít tôm cá.

Đeo sọt cá lên eo, Ôn Lang một tay cầm cọc, tay khác thì dắt Du Uẩn Vi đang nắm tay Du Cảnh Dương: "Dì Tống, chúng ta đi ra ngoài."

"Các ngươi nhớ chú ý an toàn, trở về sớm, đừng phơi nắng." Tống Lăng Uyển dặn dò.

"Được." Ôn Lang đáp lời liền mang hai nhóc đi.

Du Cảnh Thù nhìn bóng dáng Ôn Lang qua cửa sổ, có chút kỳ quái vì sao Ôn Lang lại có sức sống như vậy, 16 năm bị sỉ nhục kia, hắn không nhớ rõ sao? Tại sao hắn không hận?

"Ai nha, phu lang Du gia, dắt hai đứa nhỏ đi đâu vậy?" Nhóm phụ nhân đang giặt áo ở bờ sông thấy Ôn Lang liền cao giọng hỏi.

Ôn Lang trưng ra gương mặt tươi cười, cũng không thẹn thùng nói: "Bọn ta đi đến dòng suối chơi một lát."

"Có còn nhỏ đâu vậy mà chỉ biết chơi, lúc ta vừa mới gả chồng, liền hận không thể làm hết mọi việc trong nhà." Một phụ nhân nói.

"Không giống nha, người ta vẫn là từ Hoàng Đô tới, nhà ai mà có thể rộng lượng như Du phu nhân, cho phép con dâu mới vào cửa cả ngày chơi bời lêu lỏng."

"Ngươi không biết sao, Du phu nhân là người trấn trên, phụ thân nàng từng là lão sư của Du lão gia, thấy Du lão gia thông tuệ, mới cố tình gả nữ nhi cho ông ta."

Phụ nhân dáng người mập mạp nói: "Lão gia phu nhân cái gì, có còn ở Hoàng Đô đâu, nhà bọn họ bây giờ đều là chân đất như chúng ta."