Chương 13

Hắn mới vừa bước vào đại môn của sòng bạc Duyên Lai, đã bị người ngăn cản: "Nơi này không phải nơi ca nhi tới, đi đi đi."

Nếu là ca nhi bình thường phỏng chừng sẽ bị sợ không nhẹ, nhưng Ôn Lang lại không có ý thức giới tính này, đối phương hung, hắn so với đối phương càng hung hơn, lạnh mặt nói: "Sòng bạc các ngươi cũng là nơi làm ăn buôn bán, người tới là khách, không hiểu sao?"

Hai người liếc nhau, có chút mới lạ nhìn Ôn Lang, thấy bộ dáng của Ôn Lang cùng với khí độ của hắn, còn tưởng là tiểu công tử nhà ai tâm huyết dâng trào muốn đi tìm chút kí©h thí©ɧ.

Tiểu công tử của nhà quyền thế nào đó nhất định sẽ hứng thú với sòng bạc và các Tân lâu Sở quán.

Ôn Lang nhíu nhíu mày, đẩy hai người cản hắn ra, nghênh ngang đi vào, hai người trông cửa nói nhỏ với nhau: "Cản không?"

"Nhân gia nói không sai, quản hắn là ca nhi hay không làm gì, người ta tới nơi này của chúng ta tìm việc vui, chỉ cần không nháo sự, thì chính là khách."

Vì thế Ôn Lang thuận lợi vào sòng bạc.

Hắn ở hiện đại, cũng đi theo đại ca cùng cha khác mẹ đi tới sòng bạc, bất quá lúc đó là ở trên du thuyền xa hoa bên trong đều là người của xã hội thượng lưu, đánh cược nhỏ chỉ cho vui, phần lớn là kiếm quan hệ, nói chuyện làm ăn.

Đại ca Ôn Lang cùng người khác bàn chuyện, hắn chỉ có thể tàn sát tứ phương trên chiếu bạc, bởi vì động tĩnh có chút lớn, làm người khác ở trước mặt đại ca hắn khen hai câu, Ôn Lang nhớ rõ lúc ấy đại ca hắn lãnh đạm mà khinh miệt nói: "Không ra thể thống gì."

Sau đó, đại ca Ôn Lang còn mượn chuyện này để giáo dục hắn, đầu óc nên thông minh một chút, đừng nên tự tìm phiền toái, từ đó về sau, Ôn Lang ngoại trừ đấu địa chủ thì không hề đυ.ng đến bài bạc.

Lớn lên lùn thật là mệt, Ôn Lang ở sòng bạc nhảy tới nhảy lui, thật vất vả mới xem hiểu bọn họ chơi như thế nào, quy củ là cái gì, đánh cược ra làm sao.

Đơn giản nhất là cược lớn nhỏ, Ôn Lang nhìn chiếu bạc chốc lát, đem tiền trong ngực đặt lên chữ "đại", chờ mở ra quả nhiên là "đại".

Không tít dân cờ bạc đấm ngực dậm chân, Ôn Lang nhàn hạ vậy mà lại thắng rất nhiều lần, không bao lâu, tùe hai lượng bạc thắng thành một trăm lượng, hơn nữa nhìn hộ dáng không dịch nửa bước của hắn, hiên nhiên là còn muốn chơi tiếp.

Hành vi trăm đặt trăm thắng của Ôn Lang, dẫn đến không ít dân cờ bạc ở đây đặt theo hắn, động tĩnh lớn như vậy, tiểu nhị sòng bạc không thể không đi mời quản sự.

Nếu Ôn Lang cứ thắng mãi như vậy, tuy sòng bạc không đến mức đóng cửa nhưng sẽ tổn thất trầm trọng.

"Thế mà lại là ca nhi!"

"Ca nhi sao lại đến đây?!"

"Sòng bạc làm sao vậy? Sao lại để ca nhi đi vào?"

Bên cạnh Ôn Lang là tiếng nghị luận sôi nổi, tựa như có vô số ruồi bọ ở bên tai ong ong gọi bậy, Ôn Lang không vui nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ca nhi thì làm sao? Không phải dẫn theo các ngươi thắng tiền sao?"

Hắn vừa dứt lời, mọi người nhìn nhau, thế nhưng lại cảm thấy hắn nói rất có lý, quản hắn là ca nhi hay nữ nhân làm gì, chỉ cần có thể làm bọn họ thắng tiền, có là yêu quái cũng được.

Trong mắt dân cờ bạc chỉ có tiền, Ôn Lang là một ca nhi, lại chạy đến nơi nỳ, tộn hại chính là danh tiết của hắn, không quan hệ với bọn họ, bọn họ chỉ cần theo Ôn Lang thắng tiền là được.

"Vị tiểu công tử này, có thể dịch bước ra ngoài nói chuyện một chút không?" Tiểu nhị tìm được Ôn Lang, cung cung kính kính nói.

Ôn Lang lạnh giọng cự tuyệt: "Không rảnh."

Tươi cười trên mặt tiểu nhị cứng đờ nói: "Là quản sự chúng ta cho mời, mong tiểu công tử có thể dịch bước."

Ôn Lang cười nhạo nói: "Quản sự các ngươi mời ta, ta liền phải đi? Mặt mũi hắn cũng thật lớn."

Nghe thấy lời này của Ôn Lang, cùng với tư thái hành sự của hắn, trong lòng tiểu nhị thầm cân nhắc, chẳng lẽ vị này đúng là tiểu công tử kiêu ngạo ngang ngược của nhà nào đó sao?

Nhưng bọn họ không có nghe nói vị đại quan, quý nhân nào ở trấn trên này có ca nhi a-

Ôn Lang thấy vẻ mặt tiểu nhị lộ ra vẻ khó xử, cười như không cười nói: "Chẳng lẽ sòng bạc các ngươi thấy ta thắng nhiều, muốn thỉnh ta qua, ngầm diệt trừ ta?"

Hắm vừa nói xong, mọi người ở đây liền hít hà một hơi, thật vất vả bọn họ mới có thể gặp được một cây rụng tiền, sao có thể để sòng bạc mang người đi.

"Tuyệt đối không có, tiểu công tử ngày nghĩ nhiều rồi, sòng bạc chúng ta nhất định sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến tính mạng người khác." Trên trán tiểu nhị không ngừng túa mồ hôi lạnh, dùng tay áo lau không ngừng.

"Phi, tiểu ca nhi ngươi đừng nghe lời hắn nói, trước đó có vương nhị đưa lão bà cùng hài tử đi vào, người cũng không thấy trở ra, tuyệt đối là do người sòng bạc bọn họ làm."

"Đúng vậy, tuyệt đối không thể đi theo chân bọn họ, sòng bạc các ngươi lớn như vậy, còn sợ thua sạch sao?"

"Làm sinh ý mà như vậy, về sau còn ai mà dám đến nơi này của các ngươi chứ!"

Quản sự ở lầu hai nghe thấy động tĩnh ở lầu dưới híp híp mắt, ánh mắt dừng lại trên người vị thiếu niên đang bị một nhóm dân cờ bạc vây quanh, ở giữa màu hắn là một nốt ruồi đỏ không to không nhỏ, tỏ rõ thân phận của hắn là một ca nhi.

Không nghĩ tới một ca nhi lại khó đối phó như vậy, ông xoay người: "Để ta đi gặp hắn."

Không ngoài ý muốn của Ôn Lang, quản sự đi xuống lầu, cười trấn an cảm xúc của mọi người nói: "Các vị đừng kích động, người tới là khách, sòng bạc Duyên Lai chúng ta làm ăn đúng đắn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện liên quan đến mạng người."

Thái độ của quản sự rất tốt, làm cảm xúc của mọi người ở đây dần dần bình tĩnh trở lại, ông lại hứa sẽ đưa cho mỗi một vị ở đây một phần thức ăn nhỏ, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ít cũng là thịt, nhặt được tiện nghi, có ngu mới không nhận.

Lúc này nhóm người ở đây mới không tiếp tục công khai lên án sòng bạc Duyên Lai.

"Tiểu công tử có thể cho ta chút mặt mũi mà dời bước nói chuyện được không, ở ngay lầu hai, trà bánh đều chuẩn bị đủ, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, chúng ta tuyệt đối sẽ không dám đυ.ng đến tiểu công tử ngài." Quản sự tươi cười nói.

Ôn Lang không có ý muốn đi, bình tĩnh nói: "Quản sự tìm ta làm cái gì, tất nhiên ta biết, ta đến hôm nay cũng không phải để ăn tiền."

"Nga?" Quản sự thấy Ôn Lang không phải dầu muối đều không ăn, trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm.

"Hôm nay ta tới là để tìm một người ở sòng bạc các ngươi nói chuyện rõ ràng, các ngươi giao người ra đây, ta tất nhiên sẽ không tiếp tục làm khó dễ các ngươi." Ôn Lang cất cao giọng nói.

Quản sự cười cười nói: "Nguyên lai là như thế, nếu người nào đó ở sòng bạc chúng ta không có mắt mà đắc tội tiểu công tử ngài, ngài cứ nói, sòng bạc chúng ta tuyệt đối sẽ không bao che."

"Hôm nay, cha ta và đệ đệ ta ở trên đường hảo hảo bán tranh chữ, vô cớ bị người ra tay ác hiểm, hiện tại cha ta còn nằm ở y quán bất tỉnh nhân sự, quản sự nói xem ta có phải nên tới tìm một lời giải thích hay không?" Ánh mắt Ôn Lang như băng hàn ngàn năm, lạnh đến xương cốt.

Quản sự nhíu nhíu mày, giơ tay gọi người tới: "Có chuyện này?"

Tiểu nhị bị ông gọi lại, vẻ mặt khó xử, nhưng khổ chủ người ta đã tìm tới cửa, muốn giấu cũng giấu không được: "Có... có chuyện này."

"Rốt cuộc là ai lớn mật như thế?" Quản sự phẫn nộ nói.

"Là... La ca." Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ trả lời, tâm thầm nói La lão ngũ ngàn vạn lần đừng ghi thù mình, chuyện này căn bản không giấu được, hơn nữa quản sự truy vấn sao có thể nói dối.

"La lão ngũ?" Trong lòng quản sự tức khắc nhảy số, La lão ngũ là thê đệ ông, làm tay đấm ở sòng bạc, việc này là do ông an bày, ngày thường nghe nói La lão ngũ có chút ỷ thế hϊếp người, nhưng nể mặt thê tử, ông nhắm một con mắt mở một con cho qua, vạn lần không ngờ tới sẽ có ngày khổ chủ tìm tới cửa.

"Đúng vậy." Thấy tiểu nhị gật đầu, quản sự ra vẻ tức giận nói: "Kêu La lão ngũ tới đây."

"Tiểu công tử đừng simh khí, ta kêu La lão ngũ tới nhận lỗi với ngài." Tuy ngoài miệng quản sự nói như vậy, nhưng trong lòng cũng nhận thức thân phậm của Ôn Lang, đối với Ôn Lang cũng không còn quá e ngại, người nhà bán tranh chữ không đáng sợ hãi.

Ôn Lang sao có thể không nhìn ra tâm tư của quản sự, trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ chốc lát La lão ngũ đã bị kêu lại đây, gã tựa hồ mới tỉnh ngủ, không kiên nhẫn nói: "Con mẹ nó, có chuyện gì ,à phải kêu lão tử vào lúc này."

"Ngươi là đồ hỗn trướng, còn không nhanh xin lỗi nhân gia." Quản sự giơ tay cho La lão ngũ một cái tát, cái tát này cũng không đau như thế, quản sự dù sao cũng chỉ là văn nhân.

La lão ngũ bị đánh ngốc, ngơ ngẩn nhìn quản sự: "Tỷ phu, ngươi dám đánh ta! Ta muốn đi tìm tỷ tỷ!"

Quản sự hận luyện sắt không thành thép, ông chỉ bày ra bộ dáng như thế, đánh La lão ngũ một cái, để gã xin lỗi Ôn Lang, chuyện này coi như xong, gã hỗn trướng này lại cứ không rõ sự tình.

"Ngươi! Ngươi còn mặt mũi tìm tỷ tỷ ngươi, ngươi đánh cha người ta, người ta tìm tới cửa kìa." Quản sự tức giận đến đau đầu, nếu gã khônh pahir đệ đệ thê tử ông, thì ông mới không cần giúp gã giải quyết hậu quả.

La lão ngũ nghe vậy ngẩn ra, nhìn theo hướng tay của quản sự, lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Ôn Lang.

Đầu tiên gã mắng một câu thô tục, sau đó nhìn hai tay đấm trông cửa nói: "Các ngươi sao thế? Sao lại cho ca nhi vào?"

Bất quá gã nhìn tướng mạo của Ôn Lang, tuy không đẹp bằng ca nhi bán tranh chữ hồi sáng, nhưng cũng không tệ lắm đặc biệt là cặp mắt thanh thanh lãnh lãnh kia, làm người nhìn thấy đầu quả tim tê dại, muốn hung hăng khi dễ.

La lão ngũ là quỷ đói háo sắc, tức khắc nổi tâm tư với Ôn Lang, ánh mắt gã cũng trở nên nhão nhão dính dính.

Ôn Lang chán ghét nhìn gã một cái, biểu tình lạnh hơn vài phần, nói với quản sự: "Nếu hắn không muốn xin lỗi, vậy đánh cược với ta một lần đi, nếu ta thua chuyện này coi như giải quyết xong."

Quản sự đã chứng kiến bản lĩnh trăm đặt trăm thắng của Ôn Lang, chau mày nói: "Vậy nếu La lão ngũ thua thì sao?"

Tròng mắt Ôn Lang hiện lên một tia tàn nhẫn, giống như Lang Vương hung mãnh trên thảo nguyên.

"Vậy đem tay hắn cho ta."

Sòng bạc tức khắc lâm vào mãnh yên tĩnh, yên lặng đến mức rớt xuống một cây ngân chăm cũng có thể nghe thấy.

Mọi người ở đây dù thế nào cũng không nghĩ tới, ca nhi này lại ngoan độc như thế.

La lão ngũ nguyên bản còn muốn trêu đùa Ôn Lang, hắn vừa nói lời này, trên trán gã lập tức chảy mồ hôi lạnh, thái độ Ôn Lang không phải nói giỡn, hắn thật sự muốn tay gã.

Yết hầu khô khốc gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, La lão ngũ mở miệng, thế nhưng có chút lắp bắp: "Này... này không công bằng."

Ôn Lang chờ chính là những lời này, hắn nhoẻn miệng cười, mắt cười như trăng rằm, làm những người ở đây nhìn đến ngây ngốc, nghe thấy vị thiếu niên tươi cười ấm áp này mở miệng nói ra lời tàm nhẫn nhất: "Vậy tính thế này."

"Nếu ngươi thua, để lại đôi tay của ngươi cho ta sau đó đi đến dập đầu xin lỗi cha và đệ đệ ta. Nếu ta thua, chuyện này coi như xóa bỏ, tiền ta thắng hôm nay cũng trả lại tất cả." Nói đến đây, hắn nâng đôi tay trắng nõn của mình lên, đôi mắt nhìn về phía La lão ngũ sâu như bóng đêm, mà bóng đêm thì luôn tiềm tàng những nguy hiểm: "Tương tự, đôi tay này của ta, cũng để lại cho ngươi."