Chương 3

Ôn Lang không tìm thấy câu ngọc ở trong quần áo mình, nhưng lại tìm thấy ấn ký màu xanh của nó ở trên ngực, hắn đưa tay sờ thử không đau không ngứa, cũng không phát sinh việc gì thần kỳ.

Hắn có chút buồn bực gãi gãi ót, không đúng, câu ngọc theo linh hồn hắn chuyển thế đầu thai còn bị dính phải canh Mạnh bà chắc hoàn toàn không có tác dụng. Năm đó ông ngoại đưa cho hắn có nói qua, đây là đồ gia truyền nhà bọn họ, tương truyền có linh tính có thể trừ tà.

Hiện tại xem ra chỉ là 1 vết bớt bình thường bám vào người. Ở hiện đại, Ôn Lang là 1 biên tập viên mỹ thực, mỗi ngày đều giao tiếp với internet, ngày thường đều xem tiểu thuyết gϊếŧ thời gian, nhớ tới câu ngọc sau khi dính canh Mạnh bà, phản ứng đầu tiên của hắn là tiên đoán câu ngọc này rất có khả năng là không gian trong truyền thuyết?

Khép cổ áo lại xem như không có việc gì, Ôn Lang vẫn nhận rõ hiện thực, hắn không phải con ông trời, đồ vật bàn tay vàng như vậy vẫn là đừng mơ tới.

Hắn nhìn Du Cảnh Thù đang ngất xỉu, mặc dù tiều tụy ở trong phòng ốc sơ sài, cũng giống như ánh sáng của minh nguyệt.

Ôn Lang không khỏi cảm thấy đáng tiếc mà cảm khái một câu.

Hắn ghé lên bàn ngủ 1 đêm, ngủ một giấc thức dậy cả người liền đau nhức, không những thế, bởi vì đang mùa hè, đêm qua hắn bị muỗi chích không ít, gương mặt trắng nõn của hắn nổi lên vài nốt hồng hồng.

"Không phải ngươi muốn chăm sóc đại ca ta sao? Sao lại ngủ?". Du Cảnh Nguyệt bưng chậu nước vào, liếc mắt liền thấy Ôn Lang đang ghé lên bàn mà ngủ hô hô. Vào khắc này một chút ít hảo cảm của y liền tan thành mây khói.

Ôn Lang xoa xoa đôi mắt, thấy rõ mặt Du Cảnh Nguyệt mới dần dần tỉnh táo lại.

"Xin lỗi, có điểm không chống nổi." Ôn Lang ngáp một cái, thoáng nhìn chậu nước trong ray Du Cảnh Nguyệt, cười nói: "Không cần khách khí như vậy, ta rửa mặt một cái liền tốt."

Du Cảnh Nguyệt thiếu điều trợn trắng mắt , né tay Ôn Lang nói: "Đến lượt ngươi, đây là cho đại ca ta lau mặt."

"Như vậy à, vậy để ta làm, để ta đền bù lỗi đêm qua không cẩn thận ngủ quên." Ôn Lang nói xong liền động thủ lấy chậu nước trong tay Du Cảnh Nguyệt, nhanh nhẹn đi đến ngồi trên ghế cạnh mép giường, lại vắt khăn lau mặt cho Du Cảnh Thù.

Ngón tay không cẩn thận cọ trúng mặt Du Cảnh Thù, xúc cảm ôn nhuận như ngọc làm hắn hơi giật mình.

Làn da thật tốt.

Du Cảnh Nguyệt đứng một bên trông coi nhìn chằm chằm Ôn Lang: "Ngươi cẩn thận một chút, đừng làm đại ca ta đau."

Y có chút kì quái mà nhìn Ôn Lang thành thạo, không chỉ thành thạo mà còn nhanh nhẹn, nửa điểm cũng khong giống lần đầu làm chuyện này, nhưng trước kia Ôn Lang là ngốc tử, lại là Ôn thiếu gia, sao có thể làm việc của hạ nhân.

Lau mặt Du Cảnh Thù xong, Ôn Lang lại tinh tế giúp y lau khô tay, ngón tay y thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có vết chai mỏng, hắn nhìn kỹ tay y, có chút kinh ngạc thì ra khong chỉ thường xuyên viết chữ mà còn thường xuyên bắn tên.

Trong trí nhớ của hắn, Du Cảnh Thù ở Hoàng Đô nổi tiếng là chi lan ngọc thụ, từ nhỏ liền thông tuệ hơn người, năm ấy 18 tuổi thi đậu Tam nguyên, sau đó lên đến Trạng nguyên. Ôn Lang cho rằng Du Cảnh Thù chỉ đọc sách tốt không nghĩ tới thế mà còn kéo cung bắn tên.

"Nè, ngươi còn muốn sờ tới bao giờ?" Du Cảnh Nguyệt thấy Ôn Lang nhìn chằm chằm vào tay đại ca mình nhịn không được mà lên tiếng ngăn lại.

Nhìn không ra, Ôn Lang là ca nhi mà lại không biết ngượng như vậy.

Ôn Lang hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng giúp Du Cảnh Thù lau khô tay, bỏ tay y vào chăn, nói: "Ca ca ngươi còn bắn tên."

Du Cảnh Nguyệt kiêu ngạo mà nâng cằm lên nói: "Đương nhiên, không có gì mà đại ca ta không biết."

"A... đại ca ngươi cũng biết sinh hài tử." Ôn Lang ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

"Ngươi! Vô sỉ!" Du Cảnh Nguyệt tức giận đến giậm chân, đuổi theo Ôn Lang ra khỏi phòng.

"Mới sáng sớm, chạy cái gì." Tống Lăng Uyển ngăn Du Cảnh Nguyệt lại.

Mặt Du Cảnh Nguyệt đỏ lên, nói không ra hơi, vì vậy mà mày luôn nhíu lại cũng giãn ra, khôi phục dáng vẻ hoạt bát khi xưa.

Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, Du Cảnh Nguyệt vẫn luôn mang bộ dạng khổ đại cừu thâm, đại ca ngã xuống, y là con thứ ở trong nhà, mặc dù là ca nhi cũng tự giác gánh trọng trách của gia đình, thu liễm tính tình, nổ lực chống đỡ cái nhà này.

Nhìn dáng vẻ của y như vậy, Tống Lăng Uyển và Du Minh Viễn sao có thể không đau lòng, nhưng cùng y nói, Du Cảnh Nguyệt cũng chỉ cúi đầu nói mình đã biết.

Hôm nay vậy khó mà thấy được bộ dáng hoạt bát của y, Tống Lăng Uyển cảm thấy trong lòng được trấn an không ít.

Buổi sáng ăn cháo, thực tế ngay cả gạo lức cũng không có gì ngon, bánh bột ngô cũng khô khốc, khó có thể nuốt.

"Sao lại không thấy Du bá phụ?" Thời điểm ăn cơm, Ôn Lang thấy được song bào thai đêm qua ngủ sớm.

"Du bá phụ của ngươi sáng sớm đã đi trấn trên." Tống Lăng Uyển giải thích, giữa mày là ưu sầu vẫn chưa tan.

Ôn Lang gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

Du Cảnh Dương cùng Du Uẩn Vi có chút tò mò mà nhìn Ôn Lang, nhưng bọn họ là đứa trẻ có giáo dưỡng tốt, sẽ không ở trên bàn ăn hỏi sự tình của Ôn Lang, ngoan ngoãn ngồi ăn.

Ăn sáng xong, Du Cảnh Nguyệt mang theo đệ đệ và muội muội lên núi, Ôn Lang nghĩ ngợi rồi gọi y lại.

"Mang ta đi với, ta nhàn rỗi không có việc gì, thêm một người thêm một phần sức."

Du Cảnh Nguyệt nhìn Ôn Lang chân ốm tay yếu, có chút không muốn dẫn hắn theo, nếu xảy ra chuyện, lại thêm một số tiền, nhà bọn họ lấy không ra.

Ôn Lang theo tầm mắt y mà cúi đầu nhìn chính mình, hắn hiện tại 16 tuổi, đại khái là trước đây ăn uống kém, không có dinh dưỡng, thoạt nhìn rất là gầy yếu, hắn lớn hơn Du Cảnh Nguyệt 1 tháng, nhưng nhìn Du Cảnh Nguyệt so với hắn giống như lớn hơn 1-2 tuổi.

"Đi thôi, đi sớm về sớm, trời sẽ mau nắng." Ôn Lang nói xong liền đi ra ngoài, hắn ra tới sân thấy đối diện là 1 ngọn núi lớn, mây mù lượn lờ, phảng phất như tiên cảnh.

Hít sâu một hơi, không thể không cảm thán một câu, người ta nói cổ đại không khí trong lành quả không sai.

"Nghe Chu lão tam nói, đại tức phụ Du gia là đứa ngốc."

"Lời nói của Chu lão tam mà ngươi cũng tin, hắn chuyên nói dốc."

"Nhưng ngươi cũng đừng không tin, nhà Chu lão tam ở cách vách bọn họ, cách một bức tường cái gì cũng nghe rõ."

"Đêm hôm qua, nháo nhào rất lớn, Chu lão tam cùng nương hắn nghe rõ rành mạch, Du lão gia nói vài chữ ngốc tử."

"Sao lại như thế? Cưới tức phụ có phải đứa ngốc hay không, bản thân không biết sao?"

"Ai da, tạo nghiệt nha, nguyên bản lão đại Du gia cưới chính là nữ tử, hiện tại nhà bọn họ nghèo túng, người ta không chịu bèn đưa ngốc tử lại đây, là một ca nhi."

"Cái gì? Ca nhi!? Thời buổi này nhà ai mà nguyện ý cưới ca nhi làm chính thê chứ, thật là đáng thương cho lão đại Du gia."

"Không thể nói như vậy, lão đại Du gia không phải tàn phế sao, nhà ai mà nguyện ý đem cô nương tốt nhà mình gả cho 1 tên tàn phế. Kẻ ngốc người tàn, ta thấy rất xứng đôi."

Ôn Lang nghe nhóm phụ nhân nói chuyện phiếm dưới cây đại thụ, nghe nghe một hồi mới ý thức được các nàng đang nói mìn cùng Du Cảnh Thù.

Tuy rằng đang nói sự thật, nhưng cũng quá khó nghe, hắn nghe thấy thì còn tốt dù sao hắn cũng đã khỏi hẳn, nếu là Du Cảnh Thù nghe được, không biết có bao nhiêu khổ sở, Ôn Lang nhớ rõ vào lúc Du Minh Viễn còn làm Tể tướng, mọi chuyện đều vì bá tánh mà suy xét, làm không ít việc, được bá tánh kính yêu. Hiện giờ sa sút, cũng không nên chịu sự khuất nhục này.

Du Cảnh Nguyệt siết chặt tay, nếu là trước đây y đã xông lên đánh người, nhưng hiện tại không được y cũng không thể xúc động như trước kia, cả nhà bọn họ còn muốn ở chỗ này sinh hoạt.

"Nhị ca..." Du Uẩn Vi nhéo nhéo tay Du Cảnh Nguyệt, đôi mắt đen ướt, long lanh nhìn y.

Du Cảnh Nguyệt mím môi, dắt tay tiểu muội nói: "Uẩn Vi không cần nghe bọn họ nói bừa, đại ca vĩnh viễn lợi hại nhất."

Du Uẩn Vi gật gật đầu, đôi mắt ửng đỏ, nếu không phải vì cứu nàng, đại ca cũng sẽ không bị mất hai chân, càng sẽ không bị những người này nói ra nói vào.

Ôn Lang đi tới hướng đám phụ nhân đó, khéo léo tươi cười, ánh mắt thanh minh, mặc dù quần áo đơn sơ, khí độ vậy mà lại bất phàm, nhìn giống như tiểu công tử tôn quý nhà ai đi lạc.

"Làm phiền, xin hỏi núi này tên gì?"

Vài vị phụ nhân thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng giật mình, suy đoán thân phận của Ôn Lang, chẳng lẽ là tiểu công tử nhà ai cải trang đi du sơn ngoạn thủy? Nếu có thể nịnh bợ trước, nửa đời sau không cần lo không có tiền.

"Núi này gọi là núi Khê Đầu, bên trong có không ít dã vật, hương vị đặc biệt tươi ngon, hán tử nhà ta là thợ săn, nếu không thì để hắn bồi tiểu ca nhi ngài đi một chuyến?" Người phụ nữ chà xát tay, vẻ mặt mong đợi nói.

Ôn Lang như suy tư cái gì đó gật gật đầu, nhếch miệng cười: "Không cần."

Hắn xoay người hướng 3 người Du Cảnh Nguyệt vẫy vẫy tay nói: "Cảnh Nguyệt đi thôi, nhóm phụ nhân này nói trong núi có dã vật, hương vị tươi ngon, chúng ta lấy mấy thứ về cho cha mẹ nếm thử."

Du Cảnh Nguyệt choáng váng, vài vị phụ nhân kia cũng choáng váng.

"Ngươi là người Du gia? Sao trước đó chứ từng thấy qua?" Phụ nhân trong ngực ôm hài tử hoài nghi hỏi.

Ôn Lang giơ cao khóe môi, cất cao giọng nói: "Tại hạ là Ôn Lang, hôm qua vừa vào cửa."

Ôn Lang nói xong liền mang 3 tiểu hài nhi đi về hướng núi Đầu Khê, lưu lại vài vị phụ nhân khua môi múa mép nhìn nhau.

"Hắn ta nói, hắn mới vào cửa?".

"Hắn là phu lang của lão đại Du gia?"

"Không phải nói là ngốc tử sao!? Sao lại so với tôn tử của lí chính gia đang học ở thư viện còn thông minh hơn vậy?"

"Lớn lên cũng quá đẹp!"

"Ta còn tưởng rằng là tiểu công tử nhà ai đi lạc, lời Chu lão tam nói quá nhiên không thể tin."

Ôn Lang đi phía trước, Du Cảnh Nguyệt mang muội muội và đệ đệ đi ở phía sau, nhìn bóng dáng của Ôn Lang muốn nói lại thôi...

"Ngày thường các ngươi ở chỗ này nhặt củi sao?" Ôn Lang đánh giá 4 phía một chút liền hỏi.

Du Cảnh Nguyệt gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, chúng ta không dám đi sâu vào trong, có mãnh thú."

"Làm rất đúng, các ngươi ở bên này nhặt củi, ta qua bên kia xem một chút, buổi trưa tập hợp ở đây." Ôn Lang nói xong cũng không đợi Du Cảnh Nguyệt đồng ý, bản thân liền đi một hướng khác.

Du Cảnh Nguyệt có một chút lo lắng nhìn bóng dáng của Ôn Lang, sợ hắn không biết nguy hiểm mà đi sâu vào trong.

"Nhị ca, đại tẩu thật lợi hại." Du Uẩn Vi khều khều góc áo Du Cảnh Nguyệt nhỏ giọng nói.

Mặt Du Cảnh Nguyệt cứng đờ: "Không được gọi đại tẩu, hắn không phải đại tẩu của chúng ta."

Du Uẩn Vi không rõ nguyên do hỏi: "Không phải y cùng đại ca bái đường thành thân sao?"

Du Cảnh Nguyệt cũng không biết nên nói thế nào để giải thích cho đệ đệ muội muội, khẳng định nói: "Tóm lại, chính là không cho kêu."

Ở trong lòng y, đại ca là bầu trời thái dương, là ánh trăng trong nước, thê tử của hắn cũng phải là nữ tử như mẫu thân vậy, tri thư đạt lý, ôn nhu thiện lương, sao có thể là ca nhi.