Chương 68: Uy hϊếp (Trung)

Dịch: Phong Bụi

Thao túng, thao túng, bị thao túng.

Sau khi trở thành La Lâm Lâm, Thẩm Thận Nguyên vẫn luôn sống trong cuộc sống đẹp như mơ – ngủ đủ giấc tự nhiên tỉnh, mua sắm không cầm dùng đến tiền mặt, cho nên khi có một tiếng quát khiến cậu tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc. Cậu mặc váy ngủ, đi chân trần chạy xuống lầu, một đám người đang tụ tập trong đại sảnh.

“Bọn họ đang làm gì thế?” Cậu hỏi vυ" Triệu đi từ trong bếp ra.

Vυ" Triệu nói: “Là La Thiếu gia bảo người mang tới.”

Lúc đám người tản ra, Thẩm Thận Nguyên đã nhìn rõ diện mạo của thứ đó, “Dương cầm?”

Vυ" Triệu nói: “Trong nhà chắc chỉ có La Thiếu gia biết đánh thôi.”

Thẩm Thận Nguyên ngón tay bắt đầu ngứa ngáy, “Con cũng biết đánh.” Nếu như ngón tay nhấn xuống có thể tính là đánh.

Vυ" Triệu hưng phấn, “Hay quá, cục cưng đánh một bài đi.”

Thẩm Thận Nguyên chạy đến bên dương cầm, liền nghe thấy một người nói: “Phải chỉnh lại âm.”

“Vậy chú…” Sắc mặt Thẩm Thận Nguyên bỗng nhiên biến đổi, vô thức xoay người chạy, nhưng vẫn chưa chạy được hai bước liền gục đầu xuống, trong lúc hoảng hốt dường như nghe thấy tiếng kinh hô của vυ" Triệu.

“Trả mẹ lại cho ta.”

Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy bản thân đứng trước mặt mình nói chuyện, vươn tay về phía mình.

Không, đó không phải mình, là La Lâm Lâm thực sự.

Thân thể cậu trở nên lạnh lẽo, hai mắt trừng trừng nhìn cô bé đặt tay lên mặt mình, ra sức kéo xuống.

“Ha.” Cậu bất ngờ mở to hai mắt.

“Cục cưng, con không sao chứ?” vυ" Triệu xoa xoa khuôn mặt cậu, lại xoa xoa trán cậu.

Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên nhanh chóng nhìn quanh tứ phía, “Người đó đâu?”

“Ai?”

“Cát Phụng, Cát Phụng đâu?” Giọng nói của người này cho dù có trải qua hai trăm cái máy đổi giọng cậu cũng không thể nào nhận lầm!

Vυ" Triệu căng thẳng hỏi: “Con nhìn thấy hắn sao? Ở đâu?

“Chính trong đám người vừa bê dương cầm vào.” Thẩm Thận Nguyên ngồi dậy, “Hắn đi rồi sao?”

Vυ" Triệu nói: “Sau khi con ngất đi, vυ" vội vội vàng vàng bế con lên, không chú ý đến bọn họ. Con có nhận lầm không?”

Thẩm Thận Nguyên nói chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối là hắn!” Trước lúc xoay người đi, cậu nhìn thấy đôi mắt của đối phương, tuyệt đối không có người thứ hai sở hữu đôi mắt âm lãnh như độc xà đó.

“Cục cưng, con có chỗ nào không thoải mái không?” vυ" Triệu vẫn lo lắng cho cậu.

Thẩm Thận Nguyên lắc lắc đầu.

Vυ" Triệu thở phào nói: “Có lẽ cục cưng ngất đi quá đột ngột, hắn không kịp chuẩn bị, cho nên làm đảo lộn kế hoạch của hắn. Bất kể hắn đến làm gì, vυ" nhất định sẽ đứng trước mặt hắn bảo vệ cục cưng. Cục cưng đừng lo lắng, ngủ một giấc, chốc nữa bác sĩ đến, để bác sĩ kiểm tra một chút.”

“Tiểu tiểu thúc thúc lúc nào tới?”

“La Thiếu gia nói là hôm nay có hội nghị, không biết phải họp đến lúc nào.”

“Con muốn gọi điện cho chú ấy.”

Vυ" Triệu xuống lầu lấy điện thoại cho cậu.

Nhưng sau khi cầm lấy điện thoại, Thẩm Thận Nguyên lại không muốn gọi điện cho La Thiếu Thần nữa. Những ngày gần đây, cậu đã làm phiền La Thiếu quá nhiều, cứ tiếp tục làm phiền như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương ghét. Cậu nhìn ống nghe do dự một lúc, cuối cùng gọi vào số của Cao Cần.

Điện thoại của Cao Cần tự động chuyển tiếp hòm thư thoại.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Cát Phụng đến La gia rồi, giúp vận chuyển dương cầm. Dương cầm là do La Thiếu gửi tới, màu đen, cool cực kỳ! Sau đó tôi ngất đi, bởi vì hắn nói dương cầm phải chỉnh lại âm mới đánh được, hơ, không phải tôi vì câu nói đó mà ngất, là sau khi hắn nói xong câu nói đó thì tôi ngất, sau đó không thấy hắn đâu nữa… Đừng hỏi tôi rốt cuộc là chuyện thế nào, cụ thể là như vậy, tôi cũng rất muốn biết hắn đến làm gì, hơn nữa tại sao chưa làm cái gì đã…” (Bụi: đây gọi là lảm nhảm =.=!!!)

Điện thoại trực tiếp trượt khỏi lòng bàn tay cậu.

Thẩm Thận Nguyên từ lông mày đến ngón chân đều cứng đờ, hoàn toàn mất đi tri giác, không thể cử động cũng không có cảm giác, linh hồn dường như bị nhốt trong một con rối gỗ, chỉ có hai mắt còn có thể nhìn thấy cảnh vật phía trước.

Cậu nhìn thấy cảnh vật động đậy, tầm mắt dần dần di động về phía trên, sau đó rẽ…

Cậu đang đi sao? Tại sao cậu không cảm thấy gì hết?

Thẩm Thận Nguyên kinh hoàng sợ hãi đến cực điểm!

Cửa bị một bàn tay mở ra, cậu nhìn thấy đó là cánh tay của mình.

Ai đến cản trở tôi đi?!

Thẩm Thận Nguyên gào thét trong lòng.

Hành lang tĩnh mịch, không có đến một bóng người. Hai bên tường xám sẫm và xám bạc giao thoa dần dần lùi lại, tận cùng thảm trải sàn xuất hiện cầu thang đi xuống. Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy bậc thang trong tầm mắt dần dần vượt ra khỏi tầm mắt mình, sau đó cảnh sắc trước mặt bắt đầu dịch chuyển xuống dưới…

Cậu đã bị thao túng!

Nhất định Cát Phụng lúc đó đã làm gì đó với cậu.

Thẩm Thận Nguyên liều mạng tập trung tinh thần, tưởng tượng ra cao thủ trong truyền thuyết, thời khắc quan trọng đột ngột mở ra huyệt đạo, sức lực tràn đầy. Cậu rõ ràng đã đánh giá sai vai diễn của mình trong câu chuyện – nhiệm vụ của con tin là đợi được giải thoát.

Nhìn thấy bản thân càng lúc càng gần đến cửa lớn, cậu nghe thấy giọng nói của vυ" Triệu vang lên sau lưng.

“Cục cưng, sau con lại xuống?”

Cảm tạ trời đất! Nếu như có thể cử động, Thẩm Thận Nguyên gần như muốn nhào đến hôn hít hai má của vυ" Triệu!

“Con muốn ra hoa viên sao? Chỗ đó gió lớn, vυ" lấy cho con cái áo khoác.” Giọng nói của vυ" Triệu lại biến mất.

Thẩm Thận Nguyên: “……” Kẻ câm ngậm hoàng liên còn có thể dùng biểu cảm để thể hiện thống khổ, cậu hiện tại thực sự còn thống khổ hơn cả kẻ câm ngậm hoàng liên! (Hoàng liên: một vị thuốc rất đắng.)

Khung cảnh lại bắt đầu di động.

Cậu cảm thấy bản thân giống như một cái máy quay phim, chỉ phụ trách thu lại khung cảnh và âm thanh hiện trường.

Không biết có phải sự xuất hiện của vυ" Triệu làm kẻ khống chế cảm thấy nguy hiểm hay không, cậu cảm thấy tốc độ mình chạy ra ngoài tăng lên, gió thổi vào mắt, cũng chẳng có cảm giác gì…

“Cục cưng!”

Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy bản thân chui qua cánh cửa chẳng biết khi nào bị mở ra một khe hở nhỏ, nghe thấy vυ" Triệu gấp gáp đuổi theo phía sau.

Nhanh nhanh nhanh…

Thẩm Thận Nguyên thúc giục trong lòng, tầm mắt liền xuất hiện một chiếc xe ô tô du lịch màu xanh đen, cửa xe mở ra, Cát Phụng mặc một bộ quần áo công nhân vận chuyển bước nhanh xuống, một tay bắt lấy cậu, sau đó móc một khẩu súng từ trong túi áo ra……

Vυ", chạy mau!

Tim Thẩm Thận Nguyên như ngừng đập!

Pằng một tiếng.

Phía sau truyền đến tiếng thét chói tai của vυ" Triệu.

Vυ"…

Thẩm Thận Nguyên ngây ngẩn nhìn về phía trước, muốn là chút gì đó để phát tiết và biểu đạt cảm xúc nhưng phát hiện ra cậu vẫn chẳng thể làm bất cứ việc gì.

“Về nhà thôi.” Cát Phụng thong dong thu súng lại, tiện tay vứt ra ghế sau xe, nghênh ngang mà đi.

Thời gian trôi qua thật chậm cũng thật nhanh.

Bởi vì Thẩm Thận Nguyên vừa hy vọng xe dừng lại sớm một chút, đừng đi quá xa, vừa hy vọng xe đừng dừng lại nhanh thế, để tránh đối mặt với Cát Phụng. Trong lúc cậu còn mâu thuẫn, xe vẫn cứ dừng lại.

Cát Phụng mở cửa xe, Thẩm Thận Nguyên tự mình đi xuống xe. Trước mặt cậu là một tòa nhà chung cư cũ kỹ năm tầng, tường ngoài bong tróc rêu phong, đâu đâu cũng là vết nước đen ngòm. Đi vào hành lang tòa nhà, trên tường loang lổ, từng mảng sơn tường rơi xuống, lộ ra xi măng màu xám. Đủ loại tờ rơi quảng cáo và số điện thoại chiếm cứ các vị trí có thể viết được trên bức tường. Bụi bặm ở góc tường dồn thành đống đủ để làm thành một bộ chăn mền.

Cậu đi đến lầu cao nhất, nhìn Cát Phụng cầm chìa khóa mở cửa.

Cửa sổ dán giấy báo, ngăn cản ánh mặt trời, căn phòng u ám che giấu đi khá nhiều sự bẩn thỉu lộn xộn không rõ ràng, khiến cho nó trông không có vẻ không quá bừa bãi nhem nhuốc như trên thực tế.

Cùng với âm thanh đóng cửa, Thẩm Thận Nguyên bất ngờ hít một hơi, sau đó phát hiện bản thân đã có thể cảm giác được sự nhấp nhô của vùng ngực.

“Chúng ta về đến nhà rồi.” Cát Phụng vui vẻ nói.

Thẩm Thận Nguyên căng thẳng quay người lại, lùi sau hai bước, một tay vịn vào ghế dựa, cảnh giác nhìn hắn, “Ông muốn gì?”

“Trở về nhà con không vui mừng sao?” Cát Phụng hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Đây là nhà của ông sao?”

Cát Phụng chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn cậu, khẽ mỉm cười nói: “Suýt nữa quên mất, ngươi không phải La Lâm Lâm.”

Da gà da vịt toàn thân Thẩm Thận Nguyên nổi hết lên khi hắn vừa cười.

“Con đúng là một đứa trẻ ngang bướng, mẹ con nhớ nhung con như vậy, con lại chạy đi chơi lâu đến thế.” Cát Phụng thấp giọng oán trách, trong ánh mắt trông có vẻ yêu thương dần dần phát ra sự âm độc quỷ dị.

Thẩm Thận Nguyên bất chợt nhớ ra Cao Cần từng nói, Cát Phụng đã điên rồi, thế nhưng Cao Cần rõ ràng không biết hắn điên đến mức nguy hiểm thế này. Cậu hiện tại chỉ có thể hy vọng Cao Cần có thể phát hiện ra điều không ổn từ việc cậu đột ngột ngắt điện thoại, ít nhất kịp đến cứu vυ" Triệu.

“Sắp đến lúc ăn bữa đêm rồi, con trước hãy trò chuyện với mẹ con một chút, cha đi làm cơm cho con.” Cát Phụng vươn tay về phía đầu cậu.

Thẩm Thận Nguyên nghiêng đầu tránh đi.

“Đừng náo loạn nữa.” Tay Cát Phụng dừng giữa không trung, cười cười nhìn cậu, trong mắt lại mang theo sự âm lãnh hoàn toàn tương phản.

Thẩm Thận Nguyên thầm run rẩy, lặng lẽ rụt đầu lại.

“Ngoan lắm.” Cát Phụng hài lòng xoa xoa đầu cậu, sau đó đứng dậy đi vào bếp.

Thẩm Thận Nguyên rón ra rón rén đứng dậy.

“Mẹ đang trong phòng ngủ.” Tuy Cát Phụng không hề có bất cứ lời lẽ đe dọa nào, thế nhưng ngữ khí của hắn biểu đạt rõ tất cả.

Thẩm Thận Nguyên đánh giá đôi chân ngắn ngủn của mình, bất đắc dĩ chuyển về phía phòng ngủ.

Trong không khí có một mùi chanh rất nồng trôi dạt, giống hệt như mùi hương xịt phòng bán ở siêu thị, hơn nữa còn phụt nguyên một bình.

Thẩm Thận Nguyên bịt mũi, sợ không cẩn thận chút mũi sẽ bị mùi hương kí©h thí©ɧ mà ngạt.

Cửa phòng ngủ khép hờ, lúc đẩy ra còn phát ra tiếng kẽo kẹt của trục cửa đã rỉ sét.

“Mẹ vẫn đang ngủ, đừng làm ồn đánh thức mẹ!” Cát Phụng không vui quát.

“……” Giọng nói của ngươi mới ồn ào chứ? Thẩm Thận Nguyên dám giận không dám nói mà nghĩ. Có điều Tư Mã Thanh Khổ không phải nói Sử Mạn Kỳ đã qua đời rồi sao? Chẳng lẽ thực sự được Cát Phụng tìm ra phương pháp khởi tử hồi sinh?

Cậu hiếu kỳ nhìn bóng người trên giường, cảm thấy có chút không bình thường. Không bình thường không chỉ là thân hình trên giường có vẻ quá mức cứng ngắc, mà còn xuất phát từ mùi hôi càng lúc càng nồng từ trong không khí.

Thẩm Thận Nguyên bịt chặt mũi mồm, chậm rãi đi đến bên giường, bật đèn lên, sau đó nhìn thấy Sử Mạn Kỳ đang kinh hoàng nhìn trần nhà, không động đậy, cả khuôn mặt tuy có vẻ sống động như thật, nhưng có sống động như thật thế nào đi nữa cũng không thể che giấu được sự thật cô đã là một khối thi thể!

“Con đang làm gì thế?” Cát Phụng bất ngờ xông vào, lập tức lôi cậu ra ngoài.

Thẩm Thận Nguyên sợ tới mức không dám động đậy.

Cát Phụng sau khi kéo cậu ra khỏi phòng ngủ, lại tắt phụt đèn trong phòng ngủ đi.

Điên rồi, tuyệt đối điên rồi.

Thẩm Thận Nguyên bắt đầu hồi tưởng lúc mình mua bảo hiểm nhân thọ, điền vào tên người nhận được là ai.

“Suỵt.” Cát Phụng lại lần nữa ngồi xổm trước mặt cậu, nhỏ tiếng nói, “Mẹ ngủ rồi, đừng làm ồn đánh thức mẹ, biết chưa?”

Thẩm Thận Nguyên khe khẽ gật đầu.

“Ngoan. Cha đi làm cơm, con chơi một mình nhé.” Cát Phụng xoa xoa đầu cậu, trở về phòng bếp.

Chỉ trong thời gian chưa đầy một phút, Thẩm Thận Nguyên lại cảm thấy giống như đã trải qua một thế kỷ. Thần kinh căng thăng toàn thân không chút sức lực, cậu chỉ muốn kêu một câu: Cứu mạng!