Chương 8: Bị hai căn xúc tua thao lộng, gian nan đến đích

Thẳng đến lúc này, Trương Ất Nhu mới thoạt nhìn giống như đang hưởng thụ, thậm chí đều hưởng thụ đến cao trào. Xúc tua ở sâu trong thân thể được nước da^ʍ bôi trơn làm cho Ất Nhu căn bản không có sức lực đứng lên, tê liệt ngã xuống ở đó, vẫn không nhúc nhích.Trương Ất Nhu thật sự sẽ thua, ít nhất là vừa rồi trong lúc thi đấu rất nhiều tuyển thủ ngã xuống đều đã sớm bò lên cố gắng chạy đến đích. Ở trên đường đua lập tức chỉ còn mỗi Ất Nhu ở đó.

Đại Bá Nữ :" Chúng ta cứ để tuyển thủ Trương Ất Nhu tiếp tục ở trên mặt đất nằm bò đi. Thời gian đếm ngược chỉ còn lại ít phút. Hiện tại bắt đầu chuẩn bị đến lượt tiếp theo, đội đầu tiên: Tôn Nghệ Tử "

Nghệ Tử nghe vậy, vẻ mặt đồng tình mà nhìn thoáng qua Trương Ất Nhu nói :" Mau đứng lên chạy đi bằng không sẽ bị đào thải ". Nói xong, cô liền vội vàng đến vạch xuất phát.

Tuy nói vừa rồi cô vẫn luôn chú ý Trương Ất Nhu, nhưng cũng biết trận đầu tiên 200m chạy này người đến đích đầu có thành tích như thế nào. Đối phương dùng gần 60 giây liền cùng với bạch tuộc đang quấy rối tìиɧ ɖu͙© mà chạy thẳng đến đích đầu tiên.

Nghệ Tử đối với chính mình yêu cầu không cao, chỉ cần 100 giây chạy xong là được. Hơn nữa quyết định vừa mới bắt đầu thì chạy nhanh lên một tí, bởi vì bạch tuộc quá mười mấy giây mới có thể từ trên trời giáng xuống. Cô phải tận dụng tốt mười mấy giây đó.

Có liếc mắt một cái Trương Ất Nhu cách đó không xa. Nữ sinh này rốt cuộc cũng bò lên, nghiêng ngả mà đi. Lúc này, Đại Bá Nữ ra lệnh :" mỗi người vào vị trí của mình. 3 2 1 go !"

Nghệ Tử không nhìn nữa, tận lực chuyên tâm mà chạy lên. Những tuyển thủ cùng đội với cô đều có suy nghĩ giống nhau. Vừa mới bắt đầu đều cố chạy thật nhanh, trừ bỏ người dẫn đầu còn lại đều chạy không kém .

Thực mau, bạch tuộc từ trên trời rơi xuống. Tuy lần vừa rồi xem chúng thao Trương Ất Nhu, đến lúc chân chính đối mặt với chúng Nghệ Tử vẫn là không kịp phòng ngừa, thân thể lảo đảo suýt ngã.

Cô vội vàng dừng lại, cơ thể ổn định trọng tâm, lại muốn chạy lên lại cảm giác hai chân nhũn ra, rất khó bước đi. Bởi vì một con bạch tuộc đi di chuyển đến quần của cô. Đối diện với hạ thể của cô, hai xúc ta không an phận mà ở trên hai mảnh đùi cô lướt vài vòng.

Còn có một con bạch tuộc ghé vào bụng nhỏ, cư nhiên muốn chui vào trong quần của cô đi. Xúc tua hơn phân nửa sẽ chọc vào hạ thể, đến lúc đó cô với Trương Ất Nhu chỉ sợ giống như nhau đi? Nói không chừng thảm hại hơn!

May mắn duy nhất chính là trên người chỉ có hai con bạch tuộc nhưng Nghệ Tử vẫn rất ngại, rất muốn đem chúng nó từ trên người hất ra. Nhưng mà vừa nỗ lực bắt lấy xúc tua của một con bạch tuộc lại là bị xúc tua trốn thoát khỏi tay, ở trên người càng không kiêng nể gì mà đùa bỡn .

"Cút ngay. Cút ngay a! " Nghệ Tử phiền chán mà la to, miễn cưỡng cát bước tiếp tục chạy lên. Cô hiện tại không có ý tưởng khác, chỉ nghĩ tới việc bị xúc tua trêu đùa chạy đến đích.

"Tôn Nghệ Tử rất nhiệt tình nha, rõ ràng đều phải bị xúc tua thao mà còn như vậy. Những người khác nhìn mà học hỏi nga " Đại Bá Nữ trêu chọc cô. Nghệ Tử không xem màn hình lớn cũng biết, giờ phút này cô khẳng định đang bị đặc tả ở trên đó.

Cô tận lực không thèm nghĩ đến, hết sức chuyên chú mặt tiếp tục chạy về phía trước. Đích càng ngày càng đến gần nhưng mà khoảng cách đến đó phải hơn 10 mét. Phía dưới bố mẹ có cảm giác có gì đó trở vào, một cây xúc tua rốt cuộc cũng chọc vào khe huyệt.

" A !" Nghệ Tử duyên dáng gọi to, miễn cưỡng đi về phía trước vài bước. Rốt cuộc cũng không chịu nổi, quỳ ghé vào đường đua, bị xúc tua thọc đến thân thể mềm nhũn nhịn không được mà vặn vẹo mông một chút.

"Không cần. Không cần thọc" Nghệ Tử đáng thương vô cùng mà nài nỉ. Bạch tuộc đương nhiên không nghe, ngược lại thao cô càng hung mãnh. Thậm chí một cái xúc tua khác của nó để ở trong lỗ huyệt, nóng lòng muốn thử mà thọc vào tới.

Nghệ Tử bị thọc đêm thoải mái lại e lệ, lại muốn tiếp tục chạy về phía trước nhưng thật sự không đứng dậy được liền dứt khoát để xúc tua thọc lộng liền đem hết toàn lực mà bò lên.

Càng cố hết sức mà bò, bởi vì than mình bị thao đến càng ngày càng kì quái. Lúc này phía dưới lại ngứa nhưng cô lại mong xúc tua lại thọc đến lại mạnh hơn một ít. Cái miệng nhỏ thậm chí bắt đầu kiều suyễn, một trận lại một trận, căn bản dừng không được.

"A !Không .Không cần ". Nghệ Tử bỗng nhiên dừng lại, cơ thể căng thẳng, kịch liệt run rẩy. Ngay sau đó, phía dưới hung hăng trào ra mật dịch, hai cái xúc tua kia cũng không bởi vì cô cào trào mà rút ra. Càng nhiệt tình hơn, đối với mật dịch tràn ra ngoài mà điên cuồng thọc lộng.

"A a" Nghệ Tử cảm thấy cả người một chút sức lực cũng không có, rõ ràng vạch đích đang ở gần trong gang tấc nhưng cô lại mảy may bất động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng khuất nhục lại tuyệt vọng.

"Ân a" Cô bị hai cái xúc tua thao đến kêu to, phía dưới tuy rằng không còn phun nước nữa nhưng nó vẫn còn lưu lại ở trong. Khe huyệt ướt hoạt đến không thành bộ dáng, cảm giác xúc tua bên trong thực muốn thao hỏng cô.

Không được, lúc này không thể có suy nghĩ như vậy! Nghệ Tử cắn môi, hơi chút khôi phục lại sức lực liền tiếp tục nỗ lực bò về phía trước. Khoảng cách đến đích bất quá còn đến nửa thước, cô lại phải bò mất mười mấy giây. Sau đó địa loa thông báo kết quả thành tích của cô : 2 phút 30 giây

Vừa mới đến đích, hai con bạch tuộc kia liền biến mất, nhưng Nghệ Tử cũng mệt đến sức cùng lực kiệt mà miễn cưỡng rời khỏi đường đua. Hạ thân tê liệt ngã xuống mặt đất, một chút đều không muốn động.

Đang cố gắng khộ phục lại sức lực, bỗng nhiên bên người có động tĩnh. Một cơ thể mềm mại nằm xuống gàn cô. Nghệ Tử ngẩn người, trợn mắt nhìn lại. Chỉ thấy Trương Ất Nhu hướng tới l*иg ngực cô mà ôm.

"Trương Ất Nhu ngươi làm gì vậy? Ngươi.. Tránh ra" Cô gian nan đuổi người

Trương Ất Nhu lại là đáng thương nói " Chị, lần thi đấu này em khẳng định sẽ bị đào thải. Có thể bồi em được không? Chỉ cần ôm một cái là được. Nếu không em không chết tử tế được!"

"Vừa rồi chạy trong bao lâu?" Nghệ Tử hỏi

"12 phút" Trương Ất Nhu trả lời, mặt mày chờ mong mà nhìn Nghệ Tử.

Nghệ Tử trong lòng lại trầm xuống, 12 phút, chỉ sợ thật sự bị đào thải, đào thải có phải là sẽ chết không? Cô tức khắc đau lòng cho nữ sinh này, liền duỗi tay ra ôm Ất Nhu vào trong l*иg ngực.

"Chỉ cho phép ôm một cái. Không được làm gì khác" Cô hữu khí vô lực mà yêu cầu

"Ân, em nghe chị" Trương Ất Nhu ngoan ngoãn đáp ứng. Nghệ Tử nghe vậy, cánh mũi lại đau xót.