Chương 11

Này rốt cuộc là trái lương tâm tới trình độ nào, mới có thể nói ra những lời này.

Tuy nhiên Trịnh Thù quyết tâm không chịu ly hôn, hắn có thể cảm nhận được.

Kỳ thật mặc kệ là ly hôn hay là kết hôn, đều không phải là việc của một người, hai bên tự nguyện, trừ phi hoàn toàn quyết liệt, gặp nhau ở toà án, nhưng nghĩ đến lời hứa với bác Trịnh, hắn lại không thể quyết đoán được như vậy.

Du Tư Niên bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, hắn nhìn Trịnh Thù đang trộm nhìn mình, mệt mỏi nói: “Cậu đi ra ngoài đi.”

“Vậy…… Không ly hôn?” Trịnh Thù cẩn thận hỏi, cậu ôm giấy hôn thú ở trước ngực, phảng phất như cầm một tấm bùa hộ mệnh có thể chống lại ly hôn ở bên kia.

Du Tư Niên không phản ứng cậu.

Kỳ thật, từ đầu đến cuối náo loạn đòi ly hôn chỉ có mình Trịnh Thù.

Hiện giờ đảo ngược, trừ bỏ buồn cười thì không còn lời giải thích nào khác.

Trịnh Thù thấy sự lạnh lùng và giễu cợt trên mặt Du Tư Niên, trong lòng tức khắc không tin, vì thế cầm giấy hôn thú tiến lên phía trước, thử hỏi: “Nếu không, nhìn xem thành ý của tôi?”

Du Tư Niên trong lòng xùy một tiếng, tên nhóc này có thể có thành ý gì, miệng toàn là lời bậy bạ, lộn xộn, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Thấy hắn không cự tuyệt, Trịnh Thù có chút cao hứng, cậu trực tiếp in một tờ giấy trắng từ máy in bên cạnh, cầm lấy bút, sau khi vò đầu bứt tai thì bắt đầu viết.

Du Tư Niên nhìn bộ dáng múa bút thành văn của cậu, nhìn thoáng qua.

Rất nhanh, một phần hiệp nghị viết tay xuất hiện trước mắt Du Tư Niên, trên giấy viết: giấy cam kết hôn nhân.

Du Tư Niên nhíu mày, thứ gì đây?

Trịnh Thù thanh giọng nói: “Tôi thề, từ nay về sau, tôi nhất định nghiêm khắc dựa theo những điều viết phía trên, làm một người chồng mẫu mực, chậc, tôi nói là bạn đời mẫu mực, luôn đặt gia đình nhỏ của chúng ta lên hàng đầu, kiên quyết chống lại cám dỗ và phá hoại của bất cứ kẻ nào! Điều khoản cụ thể ở dưới, anh cảm thấy có đủ thành ý không?”

Du Tư Niên: “……”

Người hắn nổi đầy gai ốc, cúi đầu nhìn lại, trước tiên không nói đến chữ viết rồng bay phượng múa, nội dung này…… Có chút tàn nhẫn, không phải đối hắn, mà là đối với bản thân Trịnh Thù.

Hắn kỳ quái mà nhìn người thanh niên nhuộm một đầu tóc vàng, mặt mày hớn hở trước mặt này, vô cùng hoài nghi liệu người này vó uống lộn thuốc không?

“Anh nhìn xem, được chưa?” Đôi mắt Trịnh Thù sáng lên, nhìn chằm chằm hắn thúc giục, “Nhìn xem, đại tổng tài, tuy rằng đơn sơ, nhưng tôi đây tràn đầy thành ý.”