Chương 26

Trịnh Thù nghe vậy, khóe miệng gợi lên độ cung châm chọc, trong lòng nói Du Tư Niên rời khỏi nhà họ Trịnh gia mới hoàn toàn rảnh tay chân, sáng tạo đế quốc thương nghiệp của bản thân, cuối cùng vai chính công cũng phải kiêng kị hắn ba phần, chủ động tìm kiếm hợp tác.

Nhà họ Trịnh kỳ thật là đang trói buộc hắn.

Cậu nhìn nhìn chung quanh, cô Tư nói tuy rằng khắc nghiệt, nhưng là giống như đều nói được lời trong lòng của đám chú bác, mấy người còn sôi nổi gật đầu.

“Chị Tư nói đúng, xem ra phải nhanh chóng thông báo cho các cổ đông, nhân lúc Du Tư Niên còn chưa đổi ý, nhanh chóng mở đại hội cổ đông tuyên bố chuyện này!”

Trịnh Kiến Dân gật đầu, “Vậy hiệp nghị dừng quyền nắm giữ cổ phần, A Thù, Du Tư Niên đã ký chưa?”

“Ký rồi.”

Trịnh Thừa Vọng nghe vậy thì vỗ đùi, “Thật tốt quá! Vậy trực tiếp tuyên bố ở đại hội cổ đông là được, Du Tư Niên muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi.” Ông ta kích động mà đứng lên, bụng cũng run rẩy theo, “Tôi lập tức đi thông báo cho các cổ đông.”

Bác Tần nhìn diễn biến này, nhịn không được nhắc nhở Trịnh Thù một tiếng, “Thiếu gia.”

Vì thế Trịnh Thù gọi Trịnh Thừa Vọng lại, “Từ từ, chú Năm.”

“Làm sao vậy, A Thù?”

Trịnh Thù sờ sờ cằm, chậm rãi hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, không có Du Tư Niên, vậy ai điều hành Vạn Hoàng?”

Trịnh Kiến Dân ở một bên cười nói: “A Thù lại nói giỡn, đương nhiên là cháu điều hành, chẳng qua nếu cháu cảm thấy phiền, thì các chú bác chúng ta cũng vui lòng giúp đỡ, cũng không đến mức không có người ngoài, thì công ty lập tức sụp đổ.”

“Đúng vậy, A Thù, lúc trước cháu vẫn luôn ồn ào đòi lấy cổ phần lại, lúc này việc mong muốn đã thành, người làm cô như tôi cũng vui mừng cho cháu.” Cô Tư cũng theo đó mà cười.

“Thế nào cũng là người trong nhà dùng thoải mái, sau này cháu cũng không cần phải nhìn sắc mặt của hắn, có phải không?”

Anh một câu tôi một câu, nói đặc biệt dễ nghe, nhưng tâm tư cũng rõ ràng.

Trịnh Thù quả thực buồn cười, ba của nguyên chủ sở dĩ phó thác con trai và sản nghiệp cho một người ngoài, chính là bởi vì tìm trên dưới nhà họ Trịnh cũng tìm không ra một ai có thể chống đỡ gia đình, đáng tiếc nơi này không ai biết tự hiểu lấy mình.

Trịnh Thù nhìn đến nơi này, đối họ hàng nhà mình đã nắm chắc trong lòng, cũng không còn hứng thú, trực tiếp đứng lên nói: “Không cần, chú Năm, không cần phiền toái các vị cổ đông một chuyến tay không.”

“Vì sao?”

“Bởi vì cháu không ly hôn.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người tức khắc thay đổi.

Trịnh Kiến Dân khó có thể tin nói: “Cháu không ly hôn?”

Trịnh Thù thờ ơ mà nhún vai, “Ừm, không ly, hết thảy như cũ.”