Chương 28

Trịnh Thù nhàn nhã nói: “Tôi không có ý này, chính là cảm thấy đang ngồi ở đây đều người lớn, tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện, làm sai, tự mình không ý thức, nhưng các người đến khuyên, bằng không tạo thành cục diện không thể cứu vãn được, vậy nên làm sao bây giờ?”

Cô Tư tức khắc cứng lại, “Tôi……”

“Vậy thì cũng phải muốn khuyên mới được, nhưng tính tình của cậu, người khác càng phản đối, thì cậu càng phải làm, mọi người có biện pháp nào sao?” Vị anh họ kia bỗng nhiên tiếp lời nói, “Hơn nữa còn không phải chỉ là một ngôi sao nhỏ sao, cưới thì cưới, quan trọng là cậu thích, cậu vui vẻ.”

Trịnh Thù nhìn qua, người sau bất đắc dĩ mà buông tay, anh ta là con trai của bác cả Trịnh Kiến Dân, tựa hồ rất thân với nguyên chủ.

Trịnh Kiến Dân phục hồi tinh thần lại, không quá tán đồng mà nhìn Trịnh Thù, “Hồng Minh nói đúng, chúng ta đương nhiên không đồng ý, nhưng cháu nói như thế nào, cho dù không phải Lâm Tịch, cháu cũng không muốn sống cùng Du Tư Niên.”

Trịnh Thù chớp chớp mắt, “Hả?”

“Cậu nói Du Tư Niên ngày nào mặt cũng như người chết, hung dữ, một chút cũng không dịu dàng, cậu làm chuyện gì hắn cũng phản đối, quản này quản kia, so với ba cậu còn quản nhiều hơn, này nào có cưới vợ, rõ ràng là thỉnh tổ tông.” Trịnh Hồng Minh cười, “Cậu không thích hắn, chúng tôi đương nhiên ủng hộ cậu.”

“Cậu còn nói, cũng không biết Du Tư Niên rót canh mê hồn gì cho ba cậu, thế nào cũng phải đưa cổ phần của cậu cho hắn giữ, Vạn Hoàng vốn nên cho cậu kế thừa, kết quả hắn lại cầm quyền, nếu không phải cậu trộm làm xét nghiệm ADN, nếu không mọi người còn tưởng rằng Du Tư Niên mới là con trai ruột của ba cậu.” Lúc này, Trịnh Thừa Vọng lại vác cái bụng nặng trĩu trở về lần nữa.

Trịnh Thù nghe vậy khó có thể tin mà quay đầu lại nhìn bác Tần, nhỏ giọng hỏi: “Cháu còn làm xét nghiệm ADN?”

Bác Tần bất đắc dĩ gật gật đầu, “Thiếu gia, chuyện này vẫn là tôi tự mình đi làm, cậu quên rồi sao?”

Gân xanh trên trán Trịnh Thù giật giật, “Vậy Du Tư Niên có biết không?”

Bác Tần thở dài một hơi: “Mọi người đều biết.”

Thế thì Du đại tổng tài tai thính mắt tinh chấp chưởng Vạn Hoàng, có thể không biết sao? Có rất nhiều chó săn truyền tới tai hắn.

Trịnh Thù: “……”

Nguyên chủ, làm tốt lắm, cũng không nghĩ nếu Du Tư Niên là con ruột của ba, hai người bọn họ kết hôn chẳng phải là không thích hợp sao?

Cậu nghiến răng nghiến lợi mà giơ ngón cái ở trong lòng.

“Cái này còn chưa tính, mỗi ngày cậu đều mắng chửi hắn là sói mắt trắng, có dã tâm, mưu đoạt gia sản của cậu, nói sớm hay muộn có một ngày sẽ đuổi hắn ra khỏi cửa, chỉ cần cậu lấy cổ phần về, khiến cho hắn hai bàn tay trắng, cho dù tương lai hắn quỳ trên mặt đất giống như chó cầu xin cậu, cậu cũng sẽ dùng một chân đá hắn văng ra…… A Thù, lời này, chẳng lẽ cậu cũng đã quên?” Cô Tư lúc này đã bình tĩnh, một bên nói, ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.