Chương 14: Chuyện kỳ lạ (3)

Em gái chủ nhà cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhanh chóng cất điện thoại đi, giọng nói lạnh nhạt của Ninh Chi trực tiếp lọt vào tai cô, nghe cũng rất dễ chịu.

"Con gái chị nhật chủ quá vượng, bát tự lại không có hữu lực chính quan, thiên quan khắc chế, giống vậy mãn cục so kiếp, dễ dàng hình thành quá vượng chi thế. Nhật chủ vượng lại không có cái kiềm lại sẽ hình thành thần liệt, đây là cái gọi là "Thần khô"."

** Thú thật là đoạn này mình cũng không hiểu lắm nên mình giữ nguyên Hán Việt, bạn nào am hiểu về chỗ này thì cứu vớt mình với ạ huhu.

Tốc độ nói của Ninh Chi không nhanh cũng không chậm, thế nhưng chị chủ nhà cũng không hiểu được, hoàn toàn lâm vào trạng thái ngơ ngác.

".... Hả...cái gì cơ?"

Chị chủ nhà tự nhận mình nghe rõ từng chữ Ninh Chi nói, cũng hiểu từng chữ khi nó đứng riêng, nhưng mà ghép lại với nhau thì... nó giống như ngôn ngữ khác vậy, càng nghe càng hồ đồ...

"Thần khô... là có ý gì thế?"

"Nó có nghĩa là chết yểu." Ánh mắt Ninh Chi không thay đổi nhìn chị chủ nhà: "Thế nhưng rõ ràng là con gái chị đã bình bình an an lớn lên rồi trưởng thành. Có phải hay không ngày trước đã có ai đó sửa mệnh cho con gái chị?"

"Sửa mệnh?" Từ này vừa nghe liền biết không phải chuyện gì tốt lành cho lắm, chị chủ nhà liên tục lắc đầu phủ nhận: "Chuyện này không có khả năng, đời này của chị trước kia còn chưa từng đi xem bói đến một lần, chỉ có duy nhất lần này em xem cho thì cũng là lần đầu tiên xem bói trong đời."

Linh hồn của cô ấy không có chút dao động nào khi nói mấy lời này, chứng tỏ đây không phải là lời nói dối, Ninh Chi nghe vậy liền im lặng rũ mắt xuống.

Kỳ lạ, nhìn từ tướng mạo của chị chủ nhà thì chắc chắn chuyện này xảy ra là do bị phản phệ chứ không thể là gì khác được...

"Đợi đã, chị!" Em gái chị chủ nhà sửng sốt sau khi nghe xong mấy lời kia thì một lúc lâu, bây giờ mới đột ngột hét lớn: "Chị còn nhớ hồi trước, năm Như Như sáu tuổi từng suýt nữa thì chết đuối hay không?"

"Chết đuối?"

"Phải, lúc đó Như Như bị rơi xuống một vũng nước và gần như đã ngừng thở ngay lúc đó rồi!"

Ninh Chỉ đột nhiên ngẩng đầu: "Kể cụ thể chuyện đó đi."

". . ."

Lúc này em gái chị chủ nhà mới có cơ hội nhìn rõ mặt Ninh Chi.

Quả nhiên một người có thể trở thành ảnh hậu, một diễn viên kỳ cựu trong làng giải trí thì ngoài kỹ năng diễn xuất siêu phàm còn cần có ngoại hình đỉnh cao. Thật trùng hợp, cả hai thứ đó Ninh Chi đều có, thậm chí là ở mức xuất sắc nữa.

Lúc này Ninh Chi không có trang điểm như lúc lên hình, em gái chị chủ nhà bấy giờ mới nhận ra lông mày và mắt Ninh Chi mang một màu den rất thuần khiết, đặc biệt là đôi mắt. Cho dù trên đầu Ninh Chi có bóng đèn rất chói mắt nhưng đôi mắt cô vẫn thuần một màu đen như mực, dường như không có ánh sáng nào có thể xuyên qua được.

Sau khi được em gái mình nhắc nhở, chị chủ nhà cuối cùng cũng nhớ ra chuyện năm ra: "Chuyện chết đuối đó, quả thực là nó đã từng xảy ra."

"Chuyện xảy ra khi con bé mới lên sáu tuổi, lúc đó chị đưa con gái về quê ngoại ở miền Nam chơi, thời tiết vừa bước vào mùa mưa nên mưa cứ kéo dài cả tháng, trời mãi không nắng được. Con bé lại ham chơi từ nhỏ, trời mưa suốt cả ngày cũng không khiến con bé chịu ở nhà được. Liên tục chạy ra ngoài chơi."

"Ban đầu thì không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là lần nào trở về nhà thì quần áo của con bé cũng cứ dính đầy vết bùn đất khiến người lớn rất tức giận, bị mắng mấy lần. Cho đến một ngày trời đã sẩm tối mà mãi cũng không thấy Như Như về, anh trai tôi đã gọi cả nhà đi tìm con bé. Sau đó phát hiện Như Như ở cạnh một con sông nhỏ."

"Như Như lúc ấy đang đứng bên bờ sông, cứ khăng khăng nói rằng dưới sông có một người chị đang gọi con bé để con bé xuống chơi." Nhớ lại chuyện năm đó của con gái mình chị chủ nhà cũng cảm thấy rất đau đầu: "Anh ấy bảo trời lúc đó vẫn đang mưa, chỗ đó là một dòng sông, mà dưới sông làm sao có người được chứ?"

Ninh Chi phát hiện ra điều kỳ quái. tiếp tục hỏi: "Vậy thì sao hai người lại nói là chết đuối?"

". . ." Chị chủ nhà mấp máy miệng hồi lâu, trầm mặc không nói.

Em gái chị chủ nhà thấy vậy liền bĩu môi, tiếp lời: "Nói ra thì cũng có chút kỳ quái. Lúc đó không phải trời đang mưa sao? Quê hương chúng tôi có một cái giếng ở phía nam, máng xối ở bên cạnh giếng trời tạo thành một vũng nước nỏ, độ sâu của vũng nước đó còn chưa tới một bàn tay nữa. Thế nhưng buổi sáng hôm đó tôi vừa ra khỏi cửa liền thấy Như Như đang quỳ gối bên cạnh vũng nước đó..."

"Khuôn mặt con bé chìm trong vũng nước, cả mũi cả miệng đều bị chìm dưới nước, không hề nhúc nhích. Tôi kéo thế nào cũng không kéo được con bé lên, cuối cùng là anh trai tôi, chị dâu cùng với ba người đàn ông lực lưỡng cùng nhau kéo mới kéo được con bé lên!"