Chương 13

Phần này đạo diễn sẽ biên tập, không phải quay càng nhiều tư liệu càng tốt sao, nhưng xem ý của Giản Ninh, dường như cô chỉ định quay đoạn thu dọn hành lý.

Giản Ninh yên tâm, may quá, không ảnh hưởng đến món sườn xào chua ngọt của họ tối nay.

Đợi đến khi mọi người trong đoàn làm phim rời đi, Ngôn Ngôn chỉ vào chiếc camera bên kia, tò mò hỏi Giản Ninh: "Mẹ ơi, bây giờ đã bắt đầu quay chưa ạ?"

Giản Ninh kiểm tra một lượt rồi lắc đầu: "Chưa đâu, lát nữa khi chúng ta thu dọn hành lý thì sẽ mở."

Nói xong, ánh mắt của Giản Ninh rơi vào chiếc micro Lưu Viện vừa để lại. Chỉ có cô và Ngôn Ngôn tham gia ghi hình chương trình, nhưng họ lại để thêm một chiếc, có lẽ là dành cho Bùi Thời Minh.

Việc gia đình xuất hiện trong chương trình tạp kỹ là điều bình thường, nhưng Giản Ninh không thích cuộc sống riêng tư của mình bị phơi bày trước công chúng, vì vậy chắc chắn cô sẽ không sử dụng chiếc micro mà đoàn chương trình chuẩn bị.

"Vậy khi nào chúng ta đi đón ba?" Ngôn Ngôn nhìn Giản Ninh, trong lòng thèm thuồng món sườn xào chua ngọt trước cả Bùi Thời Minh.

Giản Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ mới mười giờ, hơn nữa nghĩ đến việc phải lái xe hơn nửa tiếng đến sân bay, Giản Ninh muốn từ chối.

Nhưng vì món sườn xào chua ngọt, cô có thể nhịn một chút, vì vậy cô nói: "Chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu trước, sau đó đến sân bay là vừa kịp."

"Mẹ ơi, ngày mai chúng ta phải đi ghi hình chương trình, lại không được ăn món ba nấu trong một thời gian dài, chúng ta mua thêm một chút nguyên liệu khác đi." Ngôn Ngôn cảm thấy mình thật là một đứa trẻ thông minh.

Giản Ninh cảm thấy lời này cũng có lý, thế là thực đơn bữa trưa từ món sườn xào chua ngọt ban đầu đã phát triển thành tôm om dầu, cánh gà Coca, bò luộc cay, gà luộc...

Hai mẹ con luôn ăn ý với nhau trong việc ăn uống, nhìn thấy các loại nguyên liệu trong xe đẩy như đã nhìn thấy bữa trưa thịnh soạn, cả hai rời đi với vẻ mặt hài lòng.

Vì đã mất một chút thời gian ở siêu thị nên sau khi ra khỏi siêu thị, Giản Ninh liền trực tiếp đến sân bay.

Hôm nay là ngày làm việc, không có nhiều người đến sân bay nên đường đi rất thông thoáng.

Giản Ninh đến bên ngoài sân bay, trực tiếp gửi vị trí của họ cho Bùi Thời Minh, bảo anh đến thẳng đó.

Trợ lý đang đẩy hành lý của Bùi Thời Minh ra xe thì điện thoại của anh vang lên tiếng tin nhắn. Nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng Bùi Thời Minh không khỏi nhếch lên: "Đưa hành lý cho tôi, tôi sẽ về thẳng khu biệt thự Tĩnh An."

"Không về nhà cũ ạ?" Trợ lý có chút khó xử.

"Cứ nói là tôi không về nữa." Cha mẹ Bùi Thời Minh đã không còn, những người ở đó đối với anh chỉ là họ hàng, làm sao có thể so sánh với Giản Ninh được.