Chương 22

Đến phòng của Giản Ninh, Giản Ninh đã dọn dẹp gần xong, nhìn thấy Ngôn Ngôn cầm điện thoại đứng ở cửa: "Gần xong rồi, bọn em chuẩn bị đi ăn cơm, anh ăn chưa?"

Lúc này Bùi Thời Minh mới nhận ra đã đến giờ trưa, bèn gật đầu: "Được, anh cũng chuẩn bị đi ăn trưa, có việc gì nhớ gọi cho anh."

Giản Ninh gật đầu không mấy để ý, dường như mỗi lần hai người nói chuyện điện thoại, Bùi Thời Minh đều lặp lại câu này, nhưng ở đây làm gì có chuyện gì làm khó được Giản Ninh?

Hai mẹ con chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn, Ngôn Ngôn có chút phấn khích, trên đường đi vừa kéo tay Giản Ninh vừa không ngừng hỏi han, Giản Ninh hiếm khi không cảm thấy cậu bé phiền phức, giải thích trước đây mình đã từng đến đây đóng phim.

"Oa, mẹ đã đi nhiều nơi như vậy, con cũng muốn đi." Mắt Ngôn Ngôn tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Giản Ninh khẽ cười, có lẽ đây cũng là một trong những lý do cô chọn làm diễn viên, kiếp trước cô được mọi người kỳ vọng rất nhiều, vì sợ bị ám hại, ngay cả nơi cô rèn luyện cũng là do họ chọn cho cô.

Hai mẹ con căn đúng thời gian tập trung, trở về khách sạn trước nửa tiếng, không ngờ khi lên thang máy ở khách sạn, hai mẹ con lại bị người ta chặn lại.

Giản Ninh không ngờ chuyện vô lý như vậy lại xảy ra với mình, nhưng nghĩ lại, kể từ sau giấc mơ hôm đó, dường như không có chuyện gì vô lý hơn việc thế giới này là một cuốn sách.

Người chặn họ không ai khác chính là vệ sĩ của Cố Vãn, nói chính xác hơn là vệ sĩ của Lục Bắc Tuần.

Lục Bắc Tuần năm hai tuổi từng bị người ngoài câu kết với bảo mẫu bắt cóc, tuy nhanh chóng được giải cứu nhưng cậu bé vẫn bị hoảng sợ, tính cách luôn có chút khép kín, những năm này, nhà họ Lục vẫn luôn tôn trọng ý nguyện của cậu bé, nhưng hiệu quả không đáng kể.

Lần này nhà họ Lục đồng ý để cậu bé ra ngoài tham gia chương trình cùng Cố Vãn cũng là do bác sĩ tâm lý đề nghị để đứa trẻ đối mặt với đám đông.

Hành động của vệ sĩ lúc này chỉ là theo thói quen, may mắn là không cần Giản Ninh lên tiếng, Cố Vãn trong thang máy đã xin lỗi trước: "Xin lỗi, người nhà quá lo lắng cho con tôi, mọi người vào đi."

Nói xong, cô ta dắt tay Lục Bắc Tuần bên cạnh sang trái một chút, Giản Ninh không muốn đợi chuyến thang máy tiếp theo, nên cùng Ngôn Ngôn đi vào.

Không ngờ lần đầu tiên gặp Cố Vãn lại trong tình huống như thế này, toàn thân cô ta tràn ngập vận khí, điều đáng ngạc nhiên nhất là những đốm sáng vàng xung quanh đang dần dần tiến về phía cô ta, Giản Ninh không khỏi cúi đầu, đoán hẳn là trên người Cố Vãn có thứ gì đó thu hút những đốm sáng này.