Chương 42

Giống như có gió lạnh thổi qua lưng, Chu Vận uống một ngụm canh nóng, canh rong biển trứng ở nhà ăn trường học có vị bình thường, nhưng để xua tan cái lạnh, Chu Vận vẫn uống một bát.

Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng vẫn còn cuối hè, chị ta lại bắt đầu cảm thấy lạnh, chẳng lẽ là vì ở nông thôn?

Ngôn Ngôn thấy em bé trên lưng Chu Vận đáp lại nụ cười của mình, cậu bé nghĩ, lát nữa phải nhanh chóng nói cho Nữu Nữu biết mới được, như vậy mới có thể sớm đưa em bé đi đầu thai.

Hôm qua mẹ đã nhận 666 của chú đạo diễn, vậy lát nữa mình nên đòi mẹ 888 mới đúng, ai bảo họ đều không dễ thương chứ.

Cơm ở căng tin trường đối với các khách mời có khẩu vị rất bình thường, cho nên mọi người nhanh chóng ăn xong, đứng dậy rời khỏi trường.

Vì quan hệ của Lục Bắc Tuần, Cố Vãn chủ động bắt chuyện với Giản Ninh, nhân tiện học hỏi kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Thấy mẹ và mẹ của Tiểu Lục trò chuyện vui vẻ, Ngôn Ngôn tự mình chạy đến bên cạnh Chu Vận và Nữu Nữu.

Vì là giờ nghỉ trưa, các anh quay phim không đi theo cùng.

Nữu Nữu nhanh chóng phát hiện Ngôn Ngôn đi theo phía sau bọn họ, vốn dĩ cô bé không thích Ngôn Ngôn, cộng thêm Lục Bắc Tuần mà cô bé lấy lòng lại thân thiết với cậu, cho nên càng thêm ghét Ngôn Ngôn, cô bé bĩu môi: "Cậu là cái đuôi à, cứ đi theo chúng tôi làm gì?"

Ngôn Ngôn không để ý đến Nữu Nữu, nhìn chằm chằm cô bé trên lưng Chu Vận, mãi đến khi Chu Vận quay người lại, cậu mới mở miệng: "Dì ơi, trên lưng dì có một em gái, em ấy muốn cắn dì, chỉ cần 888, cháu có thể giải quyết giúp dì."

Nhắc đến con cái, dây thần kinh nào đó của Chu Vận vô thức căng thẳng, chị ta không vui nhìn Ngôn Ngôn nói: "Cậu bị thần kinh à!"

Ngôn Ngôn chớp mắt nhìn Chu Vận nắm tay Nữu Nữu rời đi, được thôi, đến lúc đó dì ấy nhất định cũng sẽ giống chú đạo diễn mà đến tìm mình.

Lúc đầu Chu Vận thực sự cảm thấy Ngôn Ngôn đang nói nhảm, nhưng đi được hai bước, chị ta đột nhiên dừng lại, sắc mặt bắt đầu trở nên tái nhợt, ngay cả tay đang nắm Nữu Nữu cũng không khỏi run lên.

Chẳng lẽ Giản Ninh đã biết gì đó, cho nên cố ý để thằng nhóc này đến trước mặt mình nói nhảm?

Nhưng ngoài mình và người đó ra, những người khác không biết chuyện này, Chu Vận lắc đầu, phủ nhận suy đoán của mình.

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Nữu Nữu cảm thấy vẻ mặt của Chu Vận lúc này có chút không ổn.

"Mẹ không sao." Chu Vận sờ lên má Nữu Nữu, ánh mắt kia như xuyên qua cô bé đang nhìn một người khác.

Họ không biết rằng, cô bé trên lưng nhìn thấy cảnh này, hung hăng cắn vào tay Chu Vận.