Chương 1: Huyền Thanh Quan - Tô Cẩm

• ǫᴜᴇ̉ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴅᴀ́ᴍ ᴛɪ́ɴʜ ʜᴇ̂́ᴛ ᴠɪ̀ sᴏ̛̣ ᴛʜɪᴇ̂ɴ ᴆᴀ̣ᴏ ᴠᴏ̂ ᴛʜᴜ̛ᴏ̛̀ɴɢ

ᴛɪ̀ɴʜ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴅᴀ́ᴍ ᴅᴀ̂ʏ ᴠᴀ̀ᴏ ᴠɪ̀ sᴏ̛̣ ᴄʜɪ̉ ʟᴀ̀ ᴍᴏ̛...

ᴄᴀ́ɪ ɢᴏ̣ɪ ʟᴀ̀, ᴆᴀ̣ᴏ ʟᴀ̀ ᴆᴀ̣ᴏ, ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴘʜᴀ̉ɪ ᴆᴀ̣ᴏ

ᴅᴀɴʜ ʟᴀ̀ ᴅᴀɴʜ, ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴘʜᴀ̉ɪ ᴅᴀɴʜ...

ᴛʜɪᴇ̂ɴ ᴆɪ̣ᴀ ʙᴀ̆́ᴛ ɴɢᴜᴏ̂̀ɴ ᴛᴜ̛̀ ᴠᴏ̂ ᴅᴀɴʜ

ᴍᴀ̂̃ᴜ ᴄᴜ̉ᴀ ᴠᴀ̣ɴ ᴠᴀ̣̂ᴛ, ʟᴀ̣ɪ ʟᴀ̀ ʜᴜ̛̃ᴜ ᴅᴀɴʜ...

Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh.

Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình.

Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to "Xem bói đoán mệnh".

Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó.

Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài.

Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp?

Thật sự là đáng tiếc.

Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?”

Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây nửa tháng, thường nói chuyện với bà Chu vài câu, hai người cũng xem như quen biết, ngày thường Tô Cẩm đều phải mặt trời lặn mới thu dọn quầy hàng.

Tô Cẩm ngước mắt nhìn về phía bà Chu, đôi mắt đẹp trong suốt thấy đáy, giọng nói nghe có chút phiền muộn, “Có người tới đón con, con phải đi.”

Bà Chu sửng sốt, chợt cười hân hoan.

“Người nhà con tìm được con rồi? Thế thật đúng là tốt quá!”

Bà Chu vô cùng vui mừng, lại có chút cảm khái.

Quen biết Tô Cẩm nửa tháng, bà đã biết qua về thân thế của Tô Cẩm.

Đứa nhỏ này thực đáng thương.

Từ nhỏ đi lạc, bị một đạo quán đem về làm đồ đệ.

Thật vất vả mới lớn như vậy, sư phụ Tô Cẩm lại cưỡi hạc chầu trời, để lại cô bé này lẻ loi mà sống.

Giờ được người nhà tìm về rồi cũng không cần một mình khổ sở kiếm sống nữa.

Bà Chu cảm khái, đưa mấy túi ô mai mình làm cho Tô Cẩm.

"Bà không có gì tốt đưa cho con, mấy túi ô mai này con lấy ăn trên đường về."

Tô Cẩm nhìn thấy bà cụ đưa thoại mai cho mình, hai tròng mắt vẫn luôn bình tĩnh lại hiện lên ý cười. Ô mai chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon!

* Thoại mai: Là tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như cam thảo.

Cô nhận lấy ô mai bỏ vào trong túi của mình, lại từ túi lấy ra một lá bùa đưa qua.

“Bà, lá bùa này con tặng cho bà.” Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy nghiêm túc: "Bà nhớ rõ phải luôn mang theo bên người, có thể giúp bà gặp dữ hóa lành.”

Bà Chu nhận lấy lá bùa, không hề có ý ghét bỏ.

Bà biết trên người bé Cẩm không còn vật gì khác, trừ bỏ bàn gỗ nhỏ này thì chỉ có mấy đồng tiền, còn có lá bùa. Lá bùa này bà Chu xem như quà kỷ niệm của Tô Cẩm.

Tô Cẩm đi phía trước, lại xoay người chằm chằm tuớng mạo bà Chu trong chốc lát.

Cô không tiếng động thở dài, có chút bất đắc dĩ lấy ra một tờ giấy ố vàng đưa cho bà Chu: “Về sau gặp cái gì không giải quyết được, nhớ tới nơi này tìm con.”

Nói xong những lời này, Tô Cẩm xách bàn gỗ gấp rời đi.

Bà Chu đứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, sao bé Cẩm lại bắt đầu nói sảng nữa rồi?

Ai, nếu trở về nhà nói nhăng nói cuội như vậy, không biết người thân chưa từng gặp mặt này có ghét bỏ đứa nhỏ Tô Cẩm này không...

Bà Chu mải mê suy nghĩ, vẫn chưa chú ý tới trang giấy ố vàng trong tay phát ra ánh sáng.

Trang giấy trắng vốn hiện lên một hàng chữ nhỏ, chữ nhỏ viết chính là địa chỉ Tô gia.

Khi bà Chu cúi đầu, nhìn thấy mặt giấy hiện ra chữ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình lại hoa mắt.

*

Lúc Tô Cẩm trở về, vừa hay ở chân núi gặp được người Tô gia tới đón mình.

Đứng bên cạnh siêu xe là một nam một nữ, người đàn ông trung niên giơ tay nhấc chân tràn đầy khí độ thương nhân thành công. Người phụ nữ xinh đẹp, vừa thấy đã biết là một phu nhân hào môn.

Tô Chính Quang như là cảm nhận được cái gì, vừa quay đầu lại đối diện Tô Cẩm.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Tô Chính Quang liền nhận ra Tô Cẩm, Tô Cẩm và mẹ của cô có bảy phần tương tự, đặc biệt là khuôn mặt, lúc không cười quả thực giống nhau như đúc.

Tô Chính Quang đi nhanh tiến lên, đáy mắt ngân ngấn lệ.

“A Cẩm, cha là cha con.”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm vô cùng bình tĩnh sửa lại: “Nghiêm túc mà nói, ông là cha tôi trên mặt sinh lý học.”

Tô Chính Quang: “???”

Tô Cẩm tiếp tục nói, “Thế gian vạn vật đều có đạo pháp, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam…… Vạn vật đều theo trình tự mà đến……”

Tô Cẩm còn chưa nói xong, liền thấy Tô Chính Quang khóc oa oa.

Tô Cẩm xoa xoa đầu, đầu óc chứa một dấu chấm hỏi to đùng, cô còn chưa nói cái gì, làm sao khóc rồi?

Thấy ông ấy khóc thật là thê thảm, Tô Cẩm duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của ông ấy, “Tô tiên sinh, ông ngẩng đầu, nghiêng một góc 45 độ nhìn lên không trung thì sẽ phát hiện, nước mắt có thể chảy ngược trở lại.”

Nghe vậy, Tô Chính Quang khóc càng hăng.

Phu nhân đứng cạnh xe, che mặt xấu hổ. Hiển nhiên là không nghĩ tới, cha con đoàn viên là chuyện vui sẽ diễn biến thành như vậy.

Thời điểm mẹ Tô Cẩm sinh ra cô xuất huyết nhiều, sinh Tô Cẩm xong liền qua đời, không cứu được. Tô Cẩm lên hai tuổi thì lạc mất.

Phu nhân Diêu Nguyệt là vợ sau của Tô Chính Quang. Bà cùng Tô Chính Quang vượt qua một thời điểm gian nan khó khăn nhất. Cũng xem như là mẹ kế của Tô Cẩm.

Diêu Nguyệt nghĩ tới vài loại cảnh tượng khi cha con gặp mặt, làm sao cũng không nghĩ ra tình huống này.

Đứa nhỏ này xinh đẹp tú lệ, đầu óc làm sao lại có chút vấn đề vậy?

Bà đi qua đi túm lấy Tô Chính Quang, lên tiếng nhắc nhở ông ấy: “A Cẩm đang nhìn anh đấy.”

Tô Chính Quang ngừng khóc, ông ấy xoa xoa nước mắt.

Biểu tình bi thống nhìn Tô Cẩm, ánh mắt tràn đầy từ ái, “Không có việc gì, A Cẩm, cha sẽ bù đắp cho con.”

Cho dù đầu óc có vấn đề thì cũng là con gái ông ấy. Là ông ấy mấy năm nay để con chịu khổ.

Tô Cẩm tùy ý lên tiếng, bù đắp gì đấy không quan trọng, chỉ cần ông ấy không khóc là được: “Hai người chờ ở chỗ này, tôi lên núi lấy một ít đồ rồi cùng các người rời đi.”

Tô Chính Quang vội vàng nói: “Cha lên cùng con.”

Ông ấy muốn nhìn xem nơi con gái sinh sống mười mấy năm. Còn có, phải tạ ơn người đã nuôi dưỡng con gái những năm qua.

Tô Cẩm dùng mắt nhìn cơ thể Tô Chính Quang, lời lẽ chính đáng cự tuyệt ông ấy: “Ông theo không kịp bước chân tôi.”

Tô Chính Quang mím môi.

Mắt thấy Tô Chính Quang lại muốn khóc, Tô Cẩm bất đắc dĩ nói: “Được rồi, muốn đi thì đi.”

Tô Chính Quang lập tức vô cùng vui vẻ đi theo sau lưng Tô Cẩm, Diêu Nguyệt nghĩ nghĩ, cũng đi lên theo.

Thời điểm ba người đi đến giữa sườn núi, Tô Chính Quang thở hồng hộc, Diêu nguyệt ghét bỏ nhìn ông ấy một cái: “Đã sớm nói anh phải rèn luyện thân thể nhiều hơn rồi, lúc này mới đi được vài bước liền đi không nổi nữa?”

Tô Chính Quang nhìn nhìn Diêu Nguyệt, lại nhìn Tô Cẩm ở phía trước. Tô Cẩm mặt không đỏ khí không suyễn, thể lực có thể ném Tô Chính Quang mười mấy con phố.

Tô Chính Quang thật vất vả đi theo Tô Cẩm, bò tới đỉnh núi, nhìn thấy đạo quán nhỏ đơn sơ, sụp xệ. Nói là đạo quán, kỳ thật chỉ là một cái nhà tranh, trên cửa treo bảng hiệu: Huyền Thanh Quán.

Bởi vì thời gian qua lâu rồi, chữ "quán" bị tróc ra một nửa.

Tô Chính Quang đau lòng muốn chết, ông ấy theo Tô Cẩm đi vào, nhìn thấy nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, nước mắt nhịn không được lại bắt đầu lạch cạch rơi xuống.

Con gái sống thật thảm! Không chỉ có đầu óc có vấn đề, cuộc sống cũng cực kỳ thê thảm.