Chương 37: Uy Lực Của Bùa Chân Ngôn Không Cách Nào Kháng Cự 1

Sở Lâm nháy mắt, khuôn mặt tràn đầy tò mò nhìn bùa chân ngôn trong tay Tô Cẩm.

“Chẳng lẽ đây chính là loại bùa có thể khiến cho người ta phải nói thật sao?” Sở Lâm đầy mong đợi hỏi thăm, lúc trước anh ta đã từng thấy cái này trong mấy bộ phim truyền hình rồi!

Tô Cẩm khẽ gật đầu.

Sở Lâm: “Vậy cái bùa này dùng như thế nào?” Có phải cần phải đốt thành tro rồi hoà vào trong nước, sau đó lại để cho Thư Vân uống hết không? Vậy nếu Thư Vân không chịu phối hợp thì phải làm sao bây giờ?

Lời nói chuyện của hai người rơi vào trong tai của Thư Vân và cha Sở.

Cha Sở tức giận.

“Cô giả danh lừa bịp như thế, thật cho rằng tôi không dám động vào cô sao?”

Thư Vân hừ lạnh, lá bùa này, cô ta sẽ không phối hợp đâu!

Một giây sau, liền thấy Tô Cẩm nhẹ nhàng vung tay lên, tấm bùa chân ngôn kia bay lơ lửng hướng về phía Thư Vân, rơi chính xác vào trên người Thư Vân, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa. Cho dù Thư Vân muốn gỡ lá bùa ra cũng không nhìn thấy lá bùa ở đâu.

Trong đầu Thư Vân đầy những dấu chấm hỏi: “?”

Cha Sở cũng là vẻ mặt kinh ngạc.



Tô Cẩm hững hờ vỗ tay phát ra tiếng.

Chợt, Thư Vân không cách nào khống chế bắt đầu lải nhải.

“Mày cái đồ tai hoạ này, dám làm hỏng chuyện tốt của tao, để sau tao tìm được đại sư khác nhất định tao sẽ lấy mạng của mày!” Giọng nói bén nhọn cay nghiệt của Thư Vân vang lên.

Vẻ mặt cha Sở không thể tin nổi nhìn Thư Vân: “Em nói cái gì thế hả?”

Thư Vân: “Không phải em… Em không biết chuyện gì đang xảy ra hết… Tôi …Tôi chỉ muốn gϊếŧ chết con nhóc tai hoạ này! Không chỉ muốn gϊếŧ chết Tô Cẩm, tôi còn muốn chơi chết Sở Lâm!”

“Nếu không phải Tô Cẩm ngáng chân thì nói không chừng đêm qua Sở Lâm đã chết rồi! Hôm nay tin tức mà anh nghe được vốn phải là Sở Lâm đã chết mới phải!”

“Đương nhiên cũng có thể là Chu đại sư mà tôi tìm được kia đã lừa gạt tôi, tôi phải bỏ ra mấy trăm ngàn để mua mạng Sở Lâm, thế mà Chu đại sư đáng chết kia lại biến mất, từ đêm qua đã không có tin tức gì…”

Những lời Thư Vân nói ra hoàn toàn không phù hợp với biểu cảm trên mặt cô ta.

Trên mặt cô ta vẫn là vẻ điềm đạm đáng yêu, nhưng lời nói ra lại cực kỳ quá phận, thậm chí còn làm cha Sở khϊếp sợ không thôi.

Thư Vân ý thức được không thích hợp, cuống quít che miệng của mình lại.



“Nhất định là con khốn Tô Cẩm kia đang giở trò!” Thư Vân vừa cuống vừa sợ.

Dù vậy, sức mạnh của bùa chân ngôn là thứ mà cô ta không thể kháng cự được: “Nếu không phải lão già đáng chết anh cứ khư khư cắn chặt tài sản không thả thì tôi cũng không nảy ra tâm tư chơi chết Sở Lâm đâu! Sở Lâm chết rồi, toàn bộ tài sản của nhà họ Sở sẽ là của tôi!”

Cha Sở có chút đau lòng: “Em thế mà bởi vì tài sản mà lại muốn hại chết con trai anh sao?”

Thư Vân: “Nếu không thì vì sao chứ? Chẳng lẽ anh cho rằng giữa chúng ta chính là tình yêu khắc cốt ghi tâm chết không chia lìa à? Anh già hơn tôi nhiều như vậy, nếu không bởi vì tài sản của anh thì tôi lấy một lão già như anh làm gì? Tôi cầm tiền nuôi mấy gã trai trẻ không phải hay hơn sao?”

“Nếu không phải lão già đáng chết anh không chịu cho tôi thêm chút tài sản thì sao tôi có thể bí quá hoá liều như vậy chứ?”

Thư Vân cố gắng vãn hồi, đáng tiếc, mấy lời trong lòng cô ta giống như nước lũ tràn bờ đê, căn bản không khống chế nổi, cứ như vậy mà nói ra hết.

Sở Lâm ngồi trên ghế salon hóng chuyện: “…” Anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Thư Vân tự bạo.

Oa, sức mạnh của bùa chân ngôn thật lợi hại a!

Sở Lâm hưng phấn thì hưng phấn nhưng vẫn không quên bưng đĩa đựng trái cây đưa đến tận tay Tô Cẩm.

Anh ta cũng tiện tay bốc mấy quả nho bỏ vào miệng, đồng thời lại hiếu kì hỏi một câu: “Vậy chuyện trước khi cô gả vào nhà họ Sở bị sẩy thai là thế nào nữa?”

Thư Vân phẫn hận cắn chặt môi, nhưng vẫn không cách nào chống cự lại được uy lực của bùa chân ngôn như trước.