Chương 42: Đạo Quán Nhỏ Bắt Đầu Thành Hình 2

Trong chớp mắt, lại mấy ngày nữa trôi qua.

Chuyện của nhà họ Sở, người ngoài vẫn như cũ không cách nào thám thính rõ tình huống, nhưng có người từng nhìn thấy Tô Cẩm ra vào nhà họ Sở.

Thế là, tin tức này nhanh chóng truyền đi.

Kể từ sau chuyện của nhà họ Từ, lại xuất hiện nhà thứ hai bị hại là nhà họ Sở!

Các phu nhân tiểu thư trong giới bắt đầu bàn tán ầm ý về Tô Cẩm.

“Ôi chao, vị tiểu thư mà nhà họ Tô mới tìm về này tuyệt đối là một kẻ tai họa! Quả thực quá tà môn mà!”

“Nhà họ Từ nhà họ Sở liên tiếp xảy ra chuyện, nghe nói bên nhà họ Tô cũng không quá yên ổn đâu.”

“Nhà họ Tô sao thế?”

“Ôi, bà còn không biết à? Vị phu nhân của nhà họ Tô nghe nói cũng bị điên luôn rồi, đầu óc trở nên không được tốt lắm, mỗi ngày đi theo cái cô Tô Cẩm kia đùa nghịch trong sân, nghe nói là muốn xây dựng một đạo quán nhỏ tạm thời ở đó.”

“...Làm gì có ai lại xây đạo quán trong sân nhà mình chứ?”

“Bà đúng là kiến thức hạn hẹp mà, không chỉ muốn xây đạo quán trong sân mà người ta còn muốn bày quầy đoán mệnh xem tướng nữa đấy! Quả thực cười chết mà!”

“Sau này nhà họ Tô sợ là sắp xong rồi!”

“Cái cô Tô Cẩm này cũng điên thật, yên ổn làm một thiên kim tiểu thư không tốt sao, lại nhất định phải làm mấy chuyện giả danh lừa bịp vậy chứ? Chẳng biết bị nghĩ sao nữa?”



“Còn có bà Diêu Nguyệt kia nữa, tự nhiên cũng bị dính vào…”



Người bên ngoài nghị luận ầm ĩ, gì cũng dám nói.

Mà người trong cuộc thì lại đang vui mừng hớn hở.

Tô Cẩm nhìn đạo quán nhỏ đã bắt đầu thành hình, tâm tình vui vẻ, mặc dù chỉ có một gian phòng nhỏ nhưng đây chính là nơi đặt chân đầu tiên của cô ở Thanh Thành!!!

Về sau, đây chính là Huyền Thanh Quan của cô!

Diêu Nguyệt đứng ở bên cạnh, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

“A Cẩm, con có cần tính xem ngày lành tháng tốt rồi lại mời tổ sư gia vào đây không?”

Tô Cẩm gật đầu: “Nói có lý!”

Chuyện quan trọng như vậy, quả thật phải tính toán một chút.

Tô Chính Quang, người bị hai người hoàn toàn coi nhẹ: “...”

Mấy ngày hôm nay ông ấy tiều tụy rất nhiều, toàn thân nhìn không có chút tinh thần nào.

Đừng hỏi có phải ông ấy ngủ không ngon không, dưới tình huống này, ai có thể ngủ ngon cho được? Vợ và con gái ở trong nhà bày ra xây dựng đạo quán, hò hét muốn bày quầy đoán mệnh xem tướng trong nhà, cái này đổi thành người nào thì cũng không ngủ ngon được!



Tóc ông ấy sắp bạc trắng hết rồi này!

Đầu óc con gái thấy có vấn đề, vợ cũng nối gót có vấn đề theo, mà hai người lại tụ tập với nhau cùng gây họa cho sân nhà họ Tô nữa…

Ông ấy trơ mắt nhìn Diêu Nguyệt tìm công nhân đến phá vườn hoa, xây một căn phòng nhỏ. Cho dù ông ấy có đau lòng nhức đầu đến cỡ nào cũng có thể làm được gì chứ?

Bác sĩ đã nói, không thể để mẹ con hai người bị kí©h thí©ɧ.

Nếu chẳng may bị kí©h thí©ɧ, bệnh tình trở nên nghiêm trọng hoặc là chuyển biến xấu, được không bù mất.

Ông ấy chỉ có thể vô điều kiện phối hợp...

Tô Cẩm hứng thú bừng bừng tính toán giờ lành.

Diêu Nguyệt quay đầu nhìn thấy Tô Chính Quang mặt mày ủ rũ đứng ở cách đó không xa, thế là bà ấy đi qua, vỗ nhẹ bờ vai của ông ấy.

“Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi tốt à? Thấy trạng thái tinh thần của anh không tốt lắm, người cũng tiều tụy nữa…”

Tô Chính Quang: “!” Hu hu hu cảm động quá! Rột cuộc thì vợ mình đã nhớ tới mình rồi, còn biết quan tâm đến mình nữa! Thật khó mới có được.

Tiếp theo một chớp mắt.

Ông ấy liền nghe thấy Diêu Nguyệt nói tiếp: “Xem ra lát nữa phải mua ở chỗ A Cẩm một tấm bùa an thần tặng cho anh rồi.”

Tô Chính Quang: “...”