Chương 9: Bùa Không Gian, Do Chính Tôi Sáng Tạo Ra 1

Nguyên Thất cảm thấy chuyện này có gì đó huyền huyễn.

Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, anh ta cũng chỉ có thể đi đến kết luận như thế này.

Tô tiểu thư đoán mệnh cho Tam gia…

Sau đó cũng lừa gạt được Tam gia luôn rồi!

Tam gia nhà mình là người như thế nào? Sao lại bị một cô gái trẻ như vậy lừa gạt chứ?

Nguyên Thất cầm bùa bình an vội vàng đi tìm Nguyên Cảnh.

“Tam gia, Tô tiểu thư bán cho tôi một cái bùa bình an.”

Nguyên Cảnh lạnh nhạt liếc nhìn lá bùa trong tay anh ta: “Ừ, nhớ luôn mang theo bên người.”

Nguyên Thất: “…?” Chỉ vậy thôi sao?

Phản ứng của Tam gia là như vậy à?

Nguyên Thất lập tức cảm giác trái tim nhỏ bé của mình bỗng nguội ngắt.

Anh ta đã đi theo bên cạnh Tam gia nhiều năm, cũng đã từng được gặp một số kỳ nhân dị sĩ, nhưng những nhân vật cấp bậc đại sư đó đa phần đều có bộ dáng tiên phong đạo cốt, hoặc mang một thân đạo phục, vừa nhìn đã thấy có vẻ rất chuyên nghiệp rồi.

Mà Tô tiểu thư… So sánh rồi mới biết, thật sự nhìn cô ấy trông rất giống một kẻ giả danh để lừa bịp.



Nguyên Thất ngập ngừng nói: “Tam gia, Tô tiểu thư cô ấy…”

Anh ta còn chưa kịp nói tiếp, Nguyên Cảnh đã trực tiếp ngắt lời Nguyên Thất. Anh biết Nguyên Thất muốn nói gì, đúng lúc hôm nay tâm tình anh không tệ nên thuận thế nhắc nhở anh ta một câu: “Nguyên Thất, đừng đánh giá con người qua bề ngoài. Sau này nhớ tôn kính Tô tiểu thư hơn một chút.”

Ánh mắt Nguyên Thất hơi lóe lên: “!”

“Vâng, Tam gia, Nguyên Thất biết sai rồi!” Có thể khiến cho Tam gia nói ra những lời như vậy, nhất định người đó có bản lĩnh không tầm thường! Chính mình cũng mất trí rồi, thế mà lại nghi ngờ Tam gia bị Tô tiểu thư lừa dối nữa.

Tam gia chính là người ăn thịt người không nhả xương, sao có thể bị một cô gái trẻ giả danh lừa bịp cho được?

Nghĩ lại lại thấy chính mình kiến thức hạn hẹp…

Anh ta cúi đầu nhìn lá bùa trong tay mình.

Có vẻ như kể từ khi nhận lấy lá bùa này, anh ta không chỉ cảm thấy ấm áp hơn mà ngay cả một chút cáu kỉnh bực bội cũng biến mất.

Anh ta cầm lá bùa, cẩn thận ngồi vào góc tường. Đợi mấy phút, gạch lát nền vẫn nguyên vẹn như cũ.

Nguyên Thất: “!”

Nguyên Cảnh thấy vậy, có chút ghét bỏ: “Đã cầm bùa của cô ấy rồi, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì hết!”

Nguyên Thất lúc này mới ngồi lên ghế, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, sợ mình lại làm gãy thêm một chiếc ghế khác, sợ rằng bị thương nặng hơn.

Nguyên Cảnh vô cùng ghét bỏ đi lên lầu, đi được hai bước, đột nhiên quay người liếc nhìn Nguyên Thất: “Tiền mua lá bùa, có thể tìm Nguyên Nhất để lấy lại.”

Nguyên Thất cầm bùa, có chút mới lạ nói: “Không cần không cần, không tốn bao nhiêu tiền cả!”



Cũng chỉ là hai trăm tệ, nếu như anh ta đi tìm Nguyên Nhất để đòi tiền, còn không bị Nguyên Nhất mắng chết sao?

Nguyên Cảnh nhướng mày: “…” Nguyên Thất giàu như vậy sao? Bỏ ra hai trăm ngàn tệ để mua một tấm bùa, thế mà lại kêu không tốn bao nhiêu tiền cả?

Xem ra, Nguyên Thất đã tích góp được không ít tiền cho vợ anh ta rồi.

Nguyên Cảnh không hỏi thêm nhiều nữa, xoay người rời đi.

Về sau Nguyên Cảnh biết được chân tướng: “…?”

***

Đến buổi trưa, Tô Chính Quang không về nhà ăn cơm, hình như ở công ty có việc gấp phải làm.

Ở nhà chỉ có hai người, Diêu Nguyệt và Tô Cẩm.

Diêu Nguyệt thuận miệng nói một câu: “Anh chị của con đều đang bận rộn ở chỗ làm, ngày thường cũng đều thế này hết, cũng lâu lắm rồi không về nhà.”

Bà ấy sợ Tô Cẩm nghĩ nhiều, nhưng thật hiển nhiên, Tô Cẩm cũng chẳng quan tâm chuyện này mấy.

Sau bữa ăn.

Tô Cẩm xách cái túi vải màu xám của mình, định đi ra ngoài.

Diêu Nguyệt thấy vậy liền gọi cô lại: “A Cẩm, trong tủ quần áo của con có rất nhiều quần áo và túi xách đẹp lắm, sao con không thử xem một chút?”