Chương 1

“Chát!”

Một tiếng bạt tai vang lên trong đại sảnh của biệt thự sang trọng.

Đại sảnh biệt thự đèn đuốc sáng trưng, nhưng ngoài tiếng bạt tai ra thì xung quanh lặng ngắt như tờ.

Lúc này đây, Tô Trầm Hương đang che lại bên má nóng rát, còn có cảm giác không tìm được phương hướng.

Cô che mặt mình lại, mờ mịt nhìn đại sảnh sáng như ban ngày trước mắt. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang điểm xinh đẹp đang nhìn cô bằng con mắt đỏ hoe.

Tay của người phụ nữ vẫn còn giơ cao, như thể muốn cho Tô Trầm Hương thêm một bạt tai… Làm cô sợ ngây người.

Chưa kể ánh đèn sáng đến nỗi làm cô thấy chói mắt này, hoàn toàn khác với môi trường sống âm u mà cô quen thuộc.

Điều làm Tô Trầm Hương ngạc nhiên đến ngây người là, làm một đại lão tung hoành nhà ma, một tay che cả ngôi nhà, muốn ăn ai thì ăn ấy vậy mà lại có một ngày bị người khác tác động vật lý lên mặt.

Từ trước cho đến nay, chưa có lương thực dự trữ nào dám động tay động chân với Tô Trầm Hương.

Cô muốn ăn ai thì ăn, muốn nặn ai thành bánh quy thì nặn.

Tuyệt đối không có kẻ nào dám chống lại cô.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ngẫm lại nhóm lương thực dữ trữ thế mà dám chống lại mình. Tô Trầm Hương vẫn đang ngây ngốc, còn có chút mơ màng, mơ hồ cảm thấy dường như đại sảnh này khác với tòa nhà cô sống trước đó. Cô xụ mặt, giơ tay bắt lấy cánh tay trắng như tuyết của người phụ nữ, lạnh lùng nói: “Ăn mi!”

Không những người phụ nữ nhìn Tô Trầm Hương bằng ánh mắt khϊếp sợ, không thể tin cô dám phản kháng, mà cô cũng ngây cả người.

“Tô Trầm Hương, mày còn không biết ăn năn hối lỗi!” Tiếng thét chói tai của người phụ nữ gần như muốn cắt qua màn mưa rơi xuống trong bầu trời đêm.

Tô Trầm Hương lại chỉ bắt lấy cảnh tay ấm áp của người phụ nữ, ngây người vì hơi thở người sống.



Cô trợn tròn đôi mắt nhìn người phụ nữ trang điểm còn đáng sợ hơn quỷ, sau đó buông lỏng tay ra rồi cúi đầu nhìn đôi tay mềm mại, trắng như tuyết của mình.

Nho nhỏ, mềm mại, có độ ấm và trắng nõn.

Là tay của người sống.

Tô Trầm Hương nhìn đôi tay thuộc về người sống của cô, nhịn không được mà nhìn khắp nơi.

Khi trước mắt Tô Trầm Hương trở nên rõ ràng, thì cô mới phát hiện nơi cô đang đứng rất xa lạ, nhưng trong đầu lại có chút ký ức, cảm thấy biệt thự này có chút quen thuộc.

Xa hoa, trông rất sang trọng, trang hoàng nguy nga lộng lẫy, trong góc của biệt thự còn có mấy người hầu còn sống đang ló đầu ra nhìn, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu làm cả biệt thự trở nên sáng sủa.

Hoàn toàn khác với căn nhà mà âm u đầy âm khí mà Tô Trầm Hương ở bấy lâu nay.

Nơi này không phải nhà của cô.

Cơ thể mà cô có được, cũng không phải là của mình.

Tô Trầm Hương không thể ngờ được có một ngày cô sẽ xuất hiện trong cơ thể của người sống.

Vậy tòa nhà kia của cô đâu rồi?

Một tòa nhà to như vậy của cô đi đâu?

Tô Trầm Hương lầm bầm một tiếng, rồi lại phát hiện thật ra mình không hề quyến luyến tòa nhà kia.

Khi thức ăn dự trữ trong nhà bị Tô Trầm Hương ăn sạch, nhà ma hóa nhà bình thường, vậy cô cũng không còn hứng thú với tòa nhà vừa đen vừa im ắng kia.

Chỉ có một điều khiến Tô Trầm Hương cảm thấy khó hiểu, đó là cô không biết vì sao mình lại xuất hiện trong cơ thể người sống… Tuy cô là lệ quỷ, nhưng thân là một lệ quỷ tốt, cô kiên quyết phản đối hành vi chiếm cứ hoặc sống kí sinh vào thân thể người sống.



Tô Trầm Hương cảm thấy mình làm lệ quỷ cũng khá tốt.

Làm một cô gái lệ quỷ có phẩm đức tốt đẹp, Tô Trầm Hương cảm thấy rất ngại.

Cô định trả cơ thể bị mình vô tình chiếm lấy cho chủ nhân của nó, thuận tiện, nếu có thể nói một câu cô không cố ý thì càng tốt.

Cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.

Còn về ký ức trước đó, nó chỉ dừng lại ở việc Tô Trầm Hương ăn sạch toàn bộ lệ quỷ trong nhà, đói xỉu, miễn cưỡng bò ra khỏi nhà ma để kiếm ăn.

Nhưng mà vài giây sau, khi Tô Trầm Hương tỉnh táo lại, cô liền xuất hiện ở biệt thự của người sống, còn đối mặt với những người xa lạ.

Tô Trầm Hương im lặng đứng ở biệt thự.

Trông cô gái nhỏ nhắn, tóc đen ngốc ngốc, giống như bị người phụ nữ hung dữ trước mặt dọa choáng váng.

Rất đáng thương.

Nhưng dáng vẻ ngây ngốc của Tô Trầm Hương càng làm người phụ nữ trước mắt tức giận.

“Tô Trầm Hương, tao thật không ngờ bố của mày lại dạy mày thành đứa nhỏ ác độc như vậy! Mày hết thuốc chữa rồi!”

Bà ta mang giày cao gót, vừa rồi bị Tô Trầm Hương hất ra, suýt thì té ngã, may mà có một cô gái ăn mặc hàng hiệu ở bên cạnh đỡ. Bà ta chỉ vào mặt Tô Trầm Hương, tức giận đến phát run: “Sao mày lại ác độc như vậy? Đã không học giỏi còn đi hại người! Mới nhỏ mà đã xấu như vậy, sau này mày chắc chắn sẽ vào tù!” Bà ta khàn cả giọng, giống như đang nói với kẻ thù của mình.

Cảm giác phẫn nộ dâng lên trong lòng Tô Trầm Hương, cô phản bác theo bản năng: “Không được mắng bố của tôi!”

Đó là cảm xúc xa lạ, nó nhanh chóng tiêu tán trong cơ thể Tô Trầm Hương, giống như một chút ý thức cuối cùng của thân thể này đã biến mất.

Tô Trầm Hương phản bác một câu, sau đó nhìn người phụ nữ đang dậm chân bằng con mắt âm u, đáy mắt hơi đỏ lên: “Đừng tưởng rằng ngài là người sống là có thể nhảy nhót trước mặt tôi!”

Giọng nói của cô chứa hơi thở lạnh thấu xương. Có lẽ là do đêm mưa, có lẽ là bởi vì gió lạnh thổi từ bên ngoài vào, tóm lại, người phụ nữ cảm thấy giống như có một luồng khí lạnh thổi vào sống lưng.