Chương 1: Tìm Được Phối Ngẫu

Hoàng hôn chiếu xuống trấn nhỏ hoang tàn vắng vẻ, tầng kiến trúc rách nát đắm mình trong ánh chiều tà. Dưới ánh đèn đường mờ mờ đổ dọc xuống mặt đất, Trình Thương dừng bước chân trước căn nhà còn tính là toàn vẹn gần biệt thự bản thân được kế thừa nhất.

Đôi mắt hổ phách sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, mái tóc xám nhạt rũ xuống vai, che đi một phần bả vai cuốn băng vải trắng dưới lớp áo thể thao đang phồng lên.

Toàn thân của Trình Thương tỏa ra sự cô độc khó gần đến đáng sợ. Cô chính là bông hoa lạnh lẽo trong lòng vô số nam nữ của căn cứ sinh tồn cấp S - Thành phố Hoàng hôn.

Bác họ của Trình Thương - Trình Tự Khiêm đã dọn dẹp lại biệt thự sau khi hai người làm thủ tục bàn giao vật thừa kế, hơn nữa theo yêu cầu của Trình Thương cũng chỉnh sửa tích trữ xong vật tư.

Một căn biệt thự kín cổng cao tường, dư sức phòng thủ đối với cả nhân loại lẫn tang thi, thực vật biến dị cũng không làm được gì nó cả.

Nghe nói thị trấn vẫn được giữ nguyên từ lúc thi triều xảy ra, tháp tín hiệu của biệt thự không tốt lắm, cô đi tìm một chút linh kiện sửa chữa lại.

Ngoài cửa sổ ánh sáng dần trầm xuống, Trình Thương liếc qua vòng liên lạc, cảm thấy thời gian không còn sớm nữa, nên làm nhanh rồi trở về biệt thự thưởng thức bữa tối.

Ban đêm vô cùng yên ắng, động tĩnh rất nhỏ cũng rõ ràng lên. Nghe thấy trên tầng gác mái có tiếng người trao đổi với nhau, Trình Thương sửng sốt một chút, lắng nghe.

Nơi này trừ bỏ cô còn có người sống khác? Nhưng rõ ràng trên giấy viết rằng, nơi này là lãnh thổ hoàn toàn thuộc về Trình Thương, không có ai được phép trưng dụng nếu không có sự đồng ý của cô sao?

Trình Thương nín thở, lạnh lẹ leo lên chiếc thang, quả nhiên cửa sập tầng gác mái đã bị khóa lại. Bên trên xác thật có người, hình như là hai tên đàn ông.

Nếu xuất hiện ở đây, chỉ có hai lý do, một là muốn tiếp cận cô với ý đồ xấu, hai là lũ buôn người đang tránh lệnh truy nã của chính phủ.

Trường hợp này khi còn nhiệm kỳ ở trụ sở pháp luật mạt thế, Trình Thương gặp qua không ít đâu.

Rầm!

Cửa sập gỗ nháy mắt bị dị năng phá vỡ, Trình Thương nhanh nhẹn trèo lên, tiếp cận bọn hắn trong nháy mắt.

"Giơ tay đầu hàng, hoặc chết."

Thà cô nên làm hành động còn hơn nói, âm thanh như phát ra từ Địa Ngục Cửu U, không ngừng kí©h thí©ɧ linh hồn yếu đuối của bọn họ, khiến trong phút chốc, một tên không còn chịu nổi áp lực khủng khϊếp này nữa, liền chạy về phía Trình Thương, quyết định đẩy cô xuống.

Người còn lại không cần suy nghĩ liền đi theo người đàn ông lao về phía Trình Thương. Bản chất của con người luôn là đi theo đám đông mà.

"Ngu ngốc."

Hai thi thể va đập mạnh mới sàn gỗ, theo quán tính chạy về phía trước vài bước nữa, sau đó đều ngã xuống trước cầu thang vài bước.

Dù chỉ cách cầu thang một bước chân nữa thôi nhưng đó đã là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

Phớt lờ những thi thể đang nằm trên mặt đất, Trình Thương bước tới phía trước, tức giận hít sâu một hơi.

Mùi tin tức tố bạc hà này... Không phải chính là mùi của phối ngẫu Omega nhà cô sao? Trình Thương có chết cũng không quên được mùi vị đó đâu.

Vậy mấy tháng qua là cô bỏ phí thời gian đi tìm nàng rồi.

Thiếu nữ ngồi trong góc, ôm lấy hai đầu gối ngước mắt, sâu kín nhìn cô, quần áo rách rưới, nhưng xem ra cũng được vệ sinh tử tế, không có mùi hôi.

Một bên vai áo trễ xuống, để lộ bờ vai trắng nõn nà.

Thiếu nữ nhìn qua chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp, làn da trắng trẻo, mái tóc đen tuyền tán loạn phủ xuống vai.

Thế nhưng đôi mắt của nàng rất đẹp, làm thế nào cũng không thể che giấu được thần sắc bên trong.

Đó là một đôi mắt màu xanh dương hiếm có, nhìn qua long lanh xinh đẹp trông có chút giống biển cả.

Có lẽ là dị nhân liên quan tới thủy hệ.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn tới, dù là ai cũng không thể vờ như mình nhìn không thấy gì cả.

Có điều, từ sau khi cô gái này được cô cứu cũng không nói câu gì.

Tin tức tố của Trình Thương mờ nhạt tới mức nàng không nhận ra phối ngẫu Alpha của bản thân trước mặt hay sao?

Chẳng lẽ nàng ta muốn cô tức điên lên đè nàng xuống đánh dấu như những tên cầm thú mới được hay sao?

Cơ mà cũng có thể là do bị tổn thương tinh thần quá nghiêm trọng đi? Omega trẻ tuổi như vậy, còn bị đám đàn ông thô tục kia bắt giữ làm sao không hoảng sợ?

Cũng không biết vì sao, lúc nhìn vào đôi mắt tràn ngập bất lực cùng mờ mịt của cô gái, Trình Thương căn bản không giữ được sự bình tĩnh vốn có của bản thân.

"Bé con, không sao. Phối ngẫu của em tới rồi. Tôi là Trình Thương."

Phối ngẫu sẽ không được làm hại nhau.

Nàng nhỏ như vậy, Trình Thương cũng đã bốn mươi tám tuổi rồi, gọi là bé con chắc không sao đâu phải không?

Cô vươn bàn tay của bản thân ra trước mặt bé con, đôi mắt nhu hòa nhìn nàng, không hề có chút ác ý nào.

Một phút rồi hai phút trôi qua, bé con vẫn không có động tĩnh.

Trong một khoảnh khắc, cô đã thật lòng hi vọng rằng cô có thể đưa nàng ấy về nhà của bản thân.

Không khí trầm mặc kéo dài một lúc, cuối cùng bị một câu nói nhẹ nhàng phá vỡ.

"Vâng."

Thanh âm của cô bé đặc biệt mềm mại, đó là câu nói đầu tiên của nàng.

Cuối cùng, nàng giương mắt lần nữa nhìn về phía Trình Thương:

"Em... Tên là Duyệt Ninh."

Trình Thương ngẩn người, lặng lẽ nhìn Duyệt Ninh đang mím mím môi, vẻ cảnh giác đề phòng lúc này đã triệt để biến mất, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay đang vươn về phía mình.

Cô tìm được phối ngẫu của bản thân rồi.

Nàng còn rất ngoan ngoãn nữa.