Chương 2: Tiramisu

Uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, Tưởng Thiệu hỏi trợ lý Lộ Ninh, “Xe chuẩn bị xong chưa?”

Lộ Ninh gật đầu, sau đó mím môi, do dự hỏi, “Tôi có chút không hiểu, tại sao ngài lại chọn kết hôn với Omega kia.”

Omega kia đối với Tưởng Thiệu là chuyện ngoài ý muốn, cũng có khả năng là chuyện ngoài ý muốn duy nhất trong đời hắn, Omega kia được chọn, đơn giản là vì tin tức tố của cậu có thể cộng hưởng với hắn, vậy nên hắn liền cưới cậu.

Tuy rằng tin tức tố của Tưởng tổng sau vụ tai nạn đó thật sự có vấn đề, nhưng chỉ cần dựa vào thân bây giờ phận của hắn, càng đừng nói đến việc hắn còn ưu tú như vậy. Vừa có tiền vừa có quyền thì những khuyết điểm trên người hắn chẳng tính là gì.

Dù không tính đến mấy tiểu minh tinh Omega suốt ngày mơ tưởng trèo lên giường của hắn, thì trong xã hội thượng lưu muốn liên hôn cùng hắn cũng chẳng thiếu, hoặc nếu muốn hắn cũng có thể đổi đối tượng liên hôn từ Omega thành Beta cũng được.

Vì bây giờ, trừ việc Omega rất dễ dàng mang thai, cùng với mỗi tháng đều trải qua một lần động dục, thì việc phân loại giới tính phân hoá thành ba giới A, B, O đã sớm không còn rõ ràng như trước.

Hắn cũng không cảm thấy Beta kém hơn Omega chỗ nào, thậm chí bởi vì không có kỳ động dục quấy nhiễu mà nhiều Beta còn ưu tú hơn Omega rất nhiều.

Ngoại trừ việc sinh con bị hạn chế.

Nhưng đối với hắn thì việc có con hay không cũng không quan trọng.

Nghe xong câu hỏi của Lộ Ninh, Tưởng Thiệu liền rũ mắt.

Tại sao hắn lại đồng ý cưới Omega kia à?

Có lẽ, vì tin tức tố của cậu rất dễ ngửi đi.

Bất quá, hắn không nói cho Lộ Ninh biết điều này, mà chỉ nói cho anh ta rằng bây giờ có thể xuất phát.

Lộ Ninh đã quen với việc Tưởng Thiệu ít lời, cho nên cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn vì sự trầm mặc của hắn, hơn nữa anh cũng chỉ là trợ lí, hỏi về vấn đề kia, đã là đi quá giới hạn.

Khi tới dưới tòa nhà mà Ninh Khải ở, Tưởng Thiệu cũng không xuống xe, người đi gõ cửa chính là Lộ Ninh.

Ninh Khải vừa mới chạy bộ về, cho nên lúc mở cửa, khuôn mặt cậu đỏ bừng, mồ hôi đầy mặt, đến khi nhìn thấy Lộ Ninh trước cửa hai mắt không khỏi sáng lên.

Bởi vì hoàn cảnh, mà tính hướng của Ninh Khải rất mơ hồ, có thể nói cậu không hề có cảm giác với người cùng giới hay với người khác giới.

Nhưng cậu lại là một tên nhan khống.

Đơn giản mà nói, chỉ cần người ta lớn lên đẹp thì cậu đều thích, đáng tiếc chính là, ở mạt thế, mỗi ngày đều phải chém gϊếŧ tang thi, cho dù có đẹp như Điêu Truyền thì chỉ cần sau mấy năm liền biến thành tên đàn ông thô kệch xấu ma chê quỷ hờn.

Lớn lên xinh đẹp không phải là không có, nhưng những mỹ nhân đó đều rất yếu đuối, vì phần lớn họ đều là đồ chơi mà các đại lão thu được, không thì chính là làm nghề bán thân.

Người trước đã có chủ, không thể động, người sau lại càng không muốn động, bởi vì cậu ngại dơ.

Tuy rằng trong chuyện kia, cậu cũng không tính là có thói sạch sẽ đi, nhưng cậu cũng chịu không nổi cùng một đám người chia sẻ một người, càng không nghĩ vì người khác "Một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa cánh môi hồng vạn người hôn" tăng thêm một bút công trạng.

Vì lí do này mà từ đó đến khi xuyên đến nơi này Ninh Khải vẫn là một tên còn trinh.

Mà Lộ Ninh trước mặt, vóc dáng cao gầy, dáng người cân xứng, diện mạo còn tuấn tú, mà càng quan trọng hơn chính là, rất sạch sẽ.

Bất đồng với những người ở mạt thế kia, hoặc là hư thối, hoặc là cả người tỏa ra sát khí, nếu không nữa thì chính là tử khí trầm trầm, giống như bị thối nát từ bên trong, mà khí chất trên người người trước mặt quả thực rất…… Sạch sẽ.

Nếu không phải vì cậu sắp phải kết hôn, thì người như vậy dù bằng cách nào cũng phải thẳng tay lột quần áo xuống đem ném lên giường.

Đáng tiếc……

*

Lộ Ninh cũng không ngờ rằng Omega mà sếp mình muốn cưới lại…… Nhuyễn manh đáng yêu như vậy.

Thoạt nhìn, cậu có vẻ là đứa trẻ rất ngoan ngoãn.

Nhưng tính tình như vậy, có thể ứng phó được với mấy người trong nhà sếp được không?.

Hơn nữa sếp đối với cậu ta cũng không có vẻ gì là coi trọng, về sau không biết có bị mẹ kế cùng em trai của sếp ức hϊếp hay không.

*

“Anh bị cận sao?”

Nhìn chằm chằm vào cặp kính trên mặt Lộ Ninh, Ninh Khải hỏi.

Trực giác của cậu mách bảo, người đàn ông này nếu không mang kính chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.

Lộ Ninh: “Không.”

Ninh Khải ngạc nhiên: “Vậy tại sao anh lại đeo kính?”

Lộ Ninh hơi mỉm cười: “Bởi vì thích.”

Bởi vì anh cảm thấy, đeo kính vào càng tăng thêm vẻ tinh anh tri thức, hay cũng có thể gọi là.....trang bức.

Ninh Khải đang còn muốn hỏi thêm, thì đã bị Lộ Ninh mỉm cười đánh gãy.

“Cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Lộ Ninh hỏi, “Tưởng tổng đang ở dưới chờ.”

Anh ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp, “Tưởng tổng cũng không phải không có thành ý với cậu, chỉ là ngài ấy bây giờ không tiện.”

Ninh Khải tỏ vẻ hiểu rõ.

Cậu thuê cái này phòng trọ không những nhỏ, mà còn không có thang máy, hơn nữa lại còn ở tầng lầu rất cao, một người què như Tưởng Thiệu, sao mà leo lên được?

“Chúng ta đi thôi.” Ninh Khải vuốt tóc sang một bên rồi nói.

Lộ Ninh trầm mặc chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Ninh Khải, rồi lại nhìn thoáng qua cái áo thun đã giặt đến trắng bệch cùng với cái quần đùi đang mặc trên người cậu, cuối cùng, ánh mắt lại rơi vào đôi dép lê trên chân cậu.

“…… Cậu không định chuẩn bị một chút gì sao?”

Ví dụ như tắm rửa một cái, hay thay một bộ đồ khác nhìn lịch sự hơn...

Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đi lãnh chứng.

Như này…… Có phải có chút qua loa có lệ rồi hay không?

Kết quả, Ninh-Ngay thẳng nhưng lôi thôi lếch thếch từ mạt thế xuyên tới-Khải hoàn toàn không hiểu ý mà Lộ Ninh nói.

Vốn dĩ trong suy nghĩ của cậu, quần áo chỉ có hai chức năng duy nhất chính là dùng để che thân với giữ ấm mà thôi.

Về chuyện tắm rửa…… Thì tuy rằng trong căn cứ của bọn họ quả thật là có dị năng giả hệ thủy, nhưng cậu cũng không xa hoa lãng phí đến mức chỉ vì chạy có vài bước mà phải tắm rửa một lần.

Hơn nữa, ánh mắt cuối cùng Lộ Ninh dừng trên đôi dép của cậu, cho nên Ninh Khải tưởng anh đang muốn nhắc nhở cậu đi thay giày.

Nhưng thành thật mà nói, thì cậu không muốn thay chút nào.

Bây giờ đang là mùa hè, nóng muốn chảy mỡ, mang dép lê không phải sẽ mát mẻ thoải mái hơn sao, phải mang mấy đôi giày thể thao với giày da nóng nực, cậu mới không thèm.

Cho nên, cậu liền giả nai tỏ vẻ không biết nhìn Lộ Ninh, “Không cần, đi thôi, không phải nói Tưởng Thiệu đang ở dưới chờ sao?”

Thấy Ninh Khải một bộ dạng muốn đi, Lộ Ninh đỡ trán nói, “Muốn đăng ký kết hôn cần phải có căn cước công dân và sổ hộ khẩu.”

Ninh Khải: “………”

Cái này sao mà biết được, cậu đã kết hôn bao giờ đâu.

Ở mạt thế, kết hôn đâu có phiền toái như vậy.

Hoặc là nói, căn bản là không có nơi cho ngươi ta đăng ký kết hôn, chỉ cần nói ra ý muốn của cả hai, rồi trực tiếp sống chung là được.

Có điều kiện một chút thì có thể làm một bàn đồ ăn chúc mừng, không có điều kiện, thì ngủ chung với nhau là xong.

Nửa giờ sau, Ninh Khải mới moi ra được cái căn cước công dân của mình, sau đó nói với Lộ Ninh: “Xem ra phải phiền các anh đưa tôi về nhà lấy sổ hộ khẩu rồi.”

Lộ Ninh nghe vậy liền gật đầu, sau đó hai người một trước một sau từ trong toà nhà đi ra.

Một chiếc siêu xe đang đậu trước cửa tiểu khu.

Tuy rằng kiến thức của Ninh Khải có hữu hạn, không biết cái xe kia thuộc hãng nào, nhưng cậu nhìn liền biết, kính xe chắc chắn là kính là chống đạn.

Tuy rằng nó không giống với chiếc của cậu ở mạt thế, không những có thể chống đạn còn có thể phòng tang thi, nhưng nhìn dáng vẻ nhất định rất đắt, không hổ là người có tiền mà.

Lộ Ninh từ đằng sau tiến lên giúp cậu mở cửa xe, Ninh Khải cúi đầu ngồi vào hàng ghế sau, sau đó liền nhìn thấy người đàn ông sắp trở thành chồng của cậu…… Cũng là vai chính công trong quyển sách này, Tưởng Thiệu.

Ờ, nói như nào ta, đúng thật là rất đẹp.

Dù là khuôn mặt sắc bén, sống mũi cao thẳng, hay là đôi môi mỏng đầy gợi cảm, thì tất cả đều đặc biệt hoàn mỹ.

Điểm không hoàn hảo duy nhất có lẽ chính là khí tức tối tăm toả ra từ trên người hắn, nhưng khí tức này lại khác hoàn toàn so với vẻ chết lặng của những tang thi mà Ninh Khải luôn gặp phải khi còn ở mạt thế, hơn nữa bởi vì nắm giữ địa vị cao mà mang đến cảm giác khí thế bức người, hoàn mỹ loại bỏ khuyết điểm nho nhỏ này.

Nói tóm lại, là một nam nhân rất có mị lực.

Trách không được dù đôi chân không thể đi lại, nhưng cũng có thể trở thành vai chính công.

Ninh Khải vừa ngồi xuống, Tưởng Thiệu liền ngửi được tin tức tố trên người cậu, là mùi của Tiramisu*, rất ngọt.

*Tiramisu: là một loại bánh ngọt tráng miệng vị cà phê của nước Ý, gồm các lớp bánh quy Savoiardi, nhúng cà phê xen kẽ với hỗn hợp trứng, đường, phô mai mascarpone đánh bông, thêm một ít bột cacao. Công thức bánh này được biến tấu thành nhiều món bánh và món tráng miệng khác nhau.

Thời điểm hai người lần đầu tiên chạm mặt, tin tức tố mà hắn ngửi được rõ ràng là mùi trà xanh đậu đỏ.

Tuy rằng lúc ấy hắn thực khϊếp sợ, bởi vì từ sau vụ tai nạn xe cộ đó, hắn liền không thể ngửi thấy tin tức tố của người khác, kể cả của chính hắn. Chính vì ấn tượng quá sâu sắc mà hắn vẫn còn nhớ rất rõ tin tức tố mùi mùi trà xanh đậu đỏ kia.

Nhưng tại sao bây giờ, tin tức tố mà hắn ngửi được lại là mùi Tiramisu?

Hắn biết, một số Omega có thể thay đổi được mùi của tin tức tố của họ, nhưng rất hiếm gặp, xác xuất để gặp được là một trên mười nghìn.

Nhưng có lẽ hắn vừa gặp được một trong số đó chăng?

Từ sau khi hắn bị thương, tin tức tố của ai cũng không thể cảm nhận được, nhưng chỉ có Omega này là ngoài ý muốn, có phải cũng là vì nguyên nhân này hay không?

Tưởng Thiệu nhăn mày, sau đó liền nhìn về phía Omega khiến hắn phải hoài nghi đang không thèm chớp mắt nhìn hắn, hơn nữa sau khi bị hắn phát hiện, vẫn như cũ công khai nhìn chằm chằm tiếp.

“…… Nhìn đủ chưa?” Tưởng Thiệu hỏi.

Thanh âm cũng dễ nghe, nhưng quá lạnh lùng, như thể gắn thêm cái tủ lạnh đông vậy, lạnh đến run người.

Nếu là đổi thành người khác, khẳng định sẽ bị hắn dọa đến nói không thành lời, nhưng Ninh Khải là ai chứ?

“Chưa.” Ninh Khải đặc biệt bình tĩnh nói.

Tưởng Thiệu: “…………”

“Đi thôi.” Tưởng Thiệu phân phó tài xế, “Đến Cục Dân Chính.”

“…… A, được, được, à, không phải, Tưởng tổng, cái kia.” Bị Tưởng Thiệu làm cho kinh ngạc rốt cuộc Lộ Ninh cũng nhanh chóng hoàn hồn nói, “Trước khi đến Cục Dân Chính, chúng ta phải ghé một chút qua nhà của cha cậu Ninh đây lấy sổ hộ khẩu.”

Tưởng Thiệu nghe vậy liền nhìn về phía Ninh Khải.

Ninh Khải nhìn hắn, “Không phải nói không có sổ hộ khẩu thì không thể đăng ký sao?”

Tưởng Thiệu: “Địa chỉ.”

Ninh Khải: “…………”

Sao mà cậu biết được.

Nhưng lời này hiển nhiên là không thể nói được.

Không biết địa chỉ nơi mình đã ở 18 năm, không phải sẽ bị người ta cười chết sao?

Ninh Khải chỉ có thể ở trong lòng yên lặng hỏi hệ thống, đồng thời cầu nguyện lần này hệ thống có thể đáng tin cậy một chút.

Cũng may lần này hệ thống thật sự đáng tin cậy.

Sau khi nói ra một chuỗi địa chỉ, tài xế liền bắt đầu khởi động xe.

Nơi Ninh Khải ở cách nơi Ninh phụ ở cũng không gần, nhưng điều quỷ dị chính là suốt cả chặng đường đi trong xe lại thập phần an tĩnh.

Tưởng Thiệu vốn là người ít nói, còn Ninh Khải là lười nói, hơn nữa cậu với những người còn lại trong xe cũng không quen biết gì, một người là tài xế, người còn lại là trợ lí của Tưởng Thiệu, cho nên đương nhiên bọn họ cũng chẳng có gì để nói.

Tới nơi ở của Ninh phụ, Ninh Khải mở cửa xuống xe.

“Chờ tôi một chút, lập tức liền xong.”

“Có muốn tôi đi cùng cậu vào trong không?” Lộ Ninh hỏi.

Từ trong tư liệu điều tra biết được, những người trong Ninh gia đó đều không phải người dễ đối phó, bằng không một Omega như Ninh Khải cũng đã không bị đuổi ra khỏi nhà khi vừa mới mười tám tuổi.

“Không cần.” Ninh Khải xua tay nói.

Nói xong, liền đặc biệt tiêu sái đi vào.

“…… Ninh thiếu, một mình cậu ấy có thể đối phó với bọn họ được chứ?” Người đàn ông ngồi ở trong xe có chút chần chừ hỏi.

“Cậu ta chắc không đến mức đến một cái sổ hộ khẩu cũng không lấy được được.” Tưởng Thiệu lạnh nhạt nói.