Chương 34: Xem mắt 1

Nhà họ Đường có diện tích rất rộng, trước và sau đều có một vườn hoa lớn kết hợp bể bơi, bể phun nước, còn có một bãi đậu xe to. Ngôi nhà trang trí thật huy hoàng, nhìn từ bên ngoài thì cực kì phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của nhà giàu mới nổi.

Xe vào nhà họ Đường, thấy ngôi nhà ánh vàng lộng lẫy kia, Hà Vũ Ninh có suy nghĩ giống những người khác, cảm thấy nhà họ Đường là nhà giàu mới nổi thấp kém.

“Mẹ đã hỏi Phương Tình, Đường Tiền Tông có việc nên đêm nay sẽ không về nhà ăn cơm, cho nên đợi lát nữa chỉ có Phương Tình cùng con gái bà ấy là Đường Tô. Nếu con gặp đối phương mà cảm thấy không thích thì con cứ bình tĩnh ăn cơm, để mẹ cùng Phương Tình nói chuyện là được.” Từ Tú Trân cũng lo lắng con trai bị tủi thân, cho nên trước tiên dặn dò một chút.

“Con biết rồi.”

Thực ra sau khi đồng ý tới đây ăn cơm, Hà Vũ Ninh đã hối hận.

Lúc trước, anh ta cũng xuất phát từ lòng tham, khi nghe được trở thành chồng Đường Tô, về sau lại có thể kế thừa Đường thị thì nhất thời bị che mờ đôi mắt. Hiện tại nghĩ lại, nhà họ Hà cũng là một gia đình giàu có, anh ta mới tốt nghiệp và từ nước ngoài trở về. Lúc này là thời điểm mà anh ta có hoài bão lớn, tin tưởng bản thân có thể khiến nhà họ Hà lớn mạnh mà cũng không phải hạ thấp bản thân.

Anh ta không nên lãng phí thời gian, tới gặp mặt một cô gái như Đường Tô.

Sau khi xuống xe, có người giúp việc ở phía trước dẫn đường.

Đi vào trong phòng, chân đạp lên một tấm thảm Ba Tư chói mắt, đi về phía trước, bọn họ liền thấy trên vách tường treo không ít bức tranh nổi tiếng, tranh sơn dầu đóng khung vàng, toát ra mùi tiền.

Hà Vũ Ninh nhíu mày ghét bỏ theo bản năng khi thấy cách bài trí cùng trang trí lộng lẫy trong phòng.

Một phong cách thô sơ và tục tĩu như vậy thật sự khiến cho người ta không dám khen tặng.

“mọi người tới đây, nhanh lại đây ngồi.”

Phương Tình nhiệt tình kéo tay Từ Tú Trân, bà ấy ngồi trên sô pha còn dặn dò người giúp việc, đem lá trà mà Đường Tiền Tông thích nhất lấy ra: “Con gái tôi chuẩn bị về rồi, đứa nhỏ kia nói với tôi hôm nay muốn ở trường tập nhảy cho nên về trễ.”

Phương Tình vừa nói vừa nhìn Hà Vũ Ninh, thấy bề ngoài của anh ta lớn lên cũng không tệ, bộ dáng cao lớn đẹp trai, trong lòng không khỏi vừa lòng vài phần.

“Tập nhảy? Tập nhảy rất tốt, con gái đa tài đa nghệ mới được hoan nghênh.” Từ Tú Trân khen.

“Khi còn nhỏ Tô Tô đã thích khiêu vũ, nhảy nhót, sau này lớn lên thì lại không có hứng thú, không ngờ bây giờ lại thích khiêu vũ. Ôi, lặp đi lặp lại, một chút kiên định cũng không có.” Mặc dù nói như thế nhưng trong giọng nói của Phương Tình lại là tràn đầy tự hào.

“Chứng tỏ rằng con bé Đường Tô thật sự thích khiêu vũ.”

“Đứa bé đó khi còn nhỏ, mỗi ngày đều nói muốn đi khiêu vũ.” Khi Phương Tình nói đến con gái thì tâm trạng rất tốt.

Hà Vũ Ninh ngồi ở một bên yên tĩnh nghe hai người bọn họ nói về Đường Tô, cũng không có cảm giác như thế nào. Ở trong mắt người mẹ, dù con mình thế nào cũng là tốt nhất, cho nên anh ta không để ý đến lời nói của Phương Tình.

Mặc dù trong lòng không kiên nhẫn và có lệ nhưng được giáo dục tốt nên trên khuôn mặt của Hà Vũ Ninh vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt như cũ.

Anh ta uống một ngụm trà, nước trà vào miệng mang theo mùi hương nhàn nhạt thanh mát, đầu lưỡi hơi ngọt, không nghĩ tới nhà họ Đường thô tục cũng sẽ có loại trà ngon như vậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, người giúp việc đã chuẩn bị xong đồ ăn nhưng Đường Tô vẫn chưa xuất hiện.

Khi Hà Vũ Ninh cảm thấy có chút không vui, sắp không kiên nhẫn được nữa thì anh ta nghe được tiếng động từ cửa truyền đến.

“Nhất định là Tô Tô đã trở về.”

Phương Tình vừa dứt lời, ngay sau đó, một cô gái mảnh khảnh thướt tha đi vào.

Hà Vũ Ninh lười nhác mà nâng mi mắt lên, một bóng dáng mềm mại đột nhiên xông vào tầm mắt của anh ta. Người con gái môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, lại thêm một đôi mắt đen láy, cực trong sáng và thuần khiết.

Nhịp tim tăng nhanh một cách điên cuồng, Hà Vũ Ninh ngơ ngác, lần đầu tiên trải nghiệm cái gì gọi là tim đập thình thịch.

Đôi mắt anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào dáng người mảnh mai yếu ớt của cô gái, luyến tiếc chớp mắt.

“Mẹ, con về rồi.” Làn váy mềm nhẹ theo chân dài mảnh khảnh trắng nõn của Đường Tô đong đưa, thật là đẹp nói không nên lời.

Đừng nói Hà Vũ Ninh xem đến ngơ ngác, ngay cả Phương Tình trong nháy mắt cũng có kinh ngạc như vậy.

“Con ngoan của mẹ, mau tới đây để mẹ xem nào.”

Phương Tình rất vui khi hôm nay con gái không trang điểm đậm mà là để mặt mộc, còn mặc váy mà bà ấy mua cho. Quả nhiên, con gái di truyền gen tốt của bà ấy, chưa kể còn xinh nữa!

Đường Tô ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh Phương Tình, dựa gần bà ấy.

“Tô Tô, đây là bác Từ mà mẹ đã nói với con, kia là con trai bác Từ, gọi là Hà Vũ Ninh.” Phương Tình giới thiệu.

Từ Tú Trân tham gia nhiều yến hội như vậy, gặp qua không ít thiên kim tiểu thư nhà giàu, nhưng chưa gặp qua người nào xinh đẹp giống như Đường Tô, khuôn mặt nhỏ sáng sủa hồng hào, da thịt trắng nõn tựa như chỉ cần véo một cái là ra nước, hơn nữa ngũ quan của cô cũng không biết lớn lên như thế nào, ở đâu cũng thanh tú, xinh đẹp.

Bà ta liếc nhìn Phương Tình, tuy rằng đã có tuổi nhưng vẫn còn sự quyến rũ, ước chừng Đường Tô được di truyền từ bà ấy.

Đến nỗi bên ngoài đồn đãi cái gì mà ác độc kiêu ngạo, diện mạo xấu xí, bà ta cảm thấy lời đồn không thể tin, cô gái có diện mạo xinh đẹp như vậy, tướng từ tâm sinh, tính cách có thể xấu hay sao?

“Chào bác Từ, chào Hà tiên sinh.” Đường Tô hơi cười nhạt chào hỏi.

“Chào cháu, Phương Tình, con gái bà cũng thật xinh đẹp, tôi nhìn vào cảm thấy rất hâm mộ.” Từ Tú Trân cười nói.

“Chào... Chào cô.”

Hà Vũ Ninh nhận được ánh mắt của Đường Tô nhìn qua thì lên tiếng, anh ta trở nên căng thẳng, tay cầm ly trà cũng có chút run.

Lúc này, ánh mắt tinh tế của mẹ anh ta Từ Tú Trân nhìn qua, trên gương mặt trắng nõn anh tuấn của anh ta có chút nóng lên.

“Cô gọi tôi là Vũ Ninh cũng được.” Kiềm chế sự hoảng hốt, Hà Vũ Ninh buông cái ly trong tay, mang theo giọng điệu bình tĩnh, chờ mong mà nhìn Đường Tô.

Nghe vậy, Từ Tú Trân vui mừng mà cười: “Đúng, trực tiếp gọi tên nó là được.”

Sao bà ta có thể không biết tính nết của con trai mình được chứ? Trước khi chưa nhìn thấy Đường Tô, bà ta ở nhà chỉ nói qua với anh ta một chút, muốn tới nhà họ Đường ăn cơm, anh ta có phản ứng rất lớn, còn không kiên nhẫn. Hiện tại thế mà anh ta lại chủ động bảo Đường Tô gọi là “Vũ Ninh”, việc này khẳng định là đã để Đường Tô này vào mắt.

Bằng không, sao nó có thể thẹn thùng có lễ như vậy?