Chương 4: Nhận nuôi nam chính

“Cần tôi giúp anh liên hệ người nhà hoặc là bạn bè của anh không?” Đường Tô chớp chớp mắt, muốn xác nhận rõ ràng hắn có phải dù thế nào cũng phải muốn đi theo mình hay không.

“Tôi cần tạm thời ở nhờ nơi này của cô, đến thời cơ thích hợp, tự nhiên tôi sẽ đi.” Đôi mắt đen nhánh sáng trong của Nghiêm Cảnh Dương nhìn Đường Tô, không xác định cô có phải thật sự tin tưởng hắn là Nghiêm Cảnh Dương, một việc không thể tưởng tượng như vậy hay không.

Hắn ngửa đầu nói điều kiện với cô: “Đương nhiên, cô giúp đỡ tôi, ngoại trừ bản thân, tôi có thể đáp ứng một yêu cầu của cô.”

Nếu không phải vì bảo đảm sự an toàn của bản thân, trong đầu có một âm thanh nói cho hắn, yêu cầu hắn ở bên cạnh cô gái này mới có thể có cơ hội khôi phục nguyên thân, nếu không tuyệt đối hắn sẽ không tới tìm cô. Phải biết rằng, lúc trước cô gái lì lợm la liếʍ với hắn, chơi đùa và dùng thủ đoạn, hắn chán ghét cô từ tận đáy lòng.

Đường Tô cảm thấy khuôn mặt nhỏ cùng ngữ khí nghiêm túc ẩn ẩn lộ ra khinh thường của Nghiêm Cảnh Dương, xem ra hắn là không thấy rõ tình huống của mình.

“Được.”

Tuy nhiên Đường Tô vẫn cười, vẫn như cũ không có do dự mà đáp ứng.

Cô cảm thấy việc nhận nuôi Nghiêm Cảnh Dương là một việc thật có lời.

Không những có thể làm cô tránh được kết cục bi thảm của mình, hơn nữa sau khi nữ chính Tống Hinh Nghiên sống lại dựa vào thế lực của hắn trả thù cô. Nghiêm Cảnh Dương thiếu cô một yêu cầu, vừa lúc có thể sử dụng, chỉ cần nhà họ Đường đã không có hắn đối đầu, cuối cùng cũng sẽ không rơi vào kết cục phá sản.

Nghĩ như vậy, ý cười trên khuôn mặt trắng nõn của Đường Tô lại đậm hơn.

Trong khoảng thời gian này, chỉ cần cô đối xử với Nghiêm Cảnh Dương - tổ tông nhỏ này hỏi han ân cần, chiếu cố hắn, quan tâm hắn, sủng ái hắn, chờ đợi hắn được nữ chính tiếp đi. Như thế về sau mỗi ngày cô đều có thể tự do, vô tư.

Vị trí của khu vực này thật tốt, đi bộ mười phút là có siêu thị, Đường Tô mua sắm rất nhiều, không chỉ mua các loại nguyên liệu nấu ăn mà còn mua cho Nghiêm Cảnh Dương hai bộ quần áo trẻ em. Quần áo trên người hắn cũng không biết là từ nơi nào lấy tới, rách nát, hơn nữa thật dơ bẩn.

Lúc trở về Đường Tô bắt taxi, kêu tài xế chạy đến cổng biệt thự. Cô phát hiện thân thể này rất gầy gò, không thể mang nhiều đồ nặng, gần như từ dưới đi lên biệt thự, gân cốt trong lòng bàn tay mềm như bông cũng đỏ lên một mảnh, lại còn nóng rát đau nhức.

“Anh muốn tắm rửa sao? Tôi đã mua quần áo mới cho anh.”

Đường Tô lấy hai bộ quần áo trẻ em in hình chó con và siêu nhân từ trong túi siêu thị ra: “Tôi hỏi nhân viên bán hàng, nhất định anh mang rất hợp.”

Nghiêm Cảnh Dương ngồi ở trên sô pha, bởi vì chân ngắn cho nên hai chân hắn đong đưa ở giữa không trung. Thấy quần áo trẻ em nằm trong tay Đường Tô, hắn không khỏi híp híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, mở miệng hỏi: “Cô muốn tôi mặc những thứ đó sao?” Giọng nói thanh thúy, thật trẻ con.

“Đúng vậy, không phải trẻ em đều mặc những thứ này sao?”

Mắt đen vừa chuyển, Đường Tô nghĩ đến Nghiêm Cảnh Dương làm tổng tài Nghiêm thị của Tập đoàn Thắng Cảnh, lúc trước mặc đều là áo sơ mi và những bộ vest thời trang cao cấp, không có chỗ nào là không tinh xảo, không một cái nào là không sang quý. Muốn hắn mặc một bộ quần áo mấy chục nhân dân tệ trong siêu thị, quả thật là làm khó hắn.

Tính tình cô rất tốt, mở miệng dỗ dành: “Hôm nay không kịp rồi, tạm thời anh chấp nhận một chút, ngày mai lại mang anh đi mua chất lượng tốt, được không?”

Hai hàng lông mày tái nhợt của Nghiêm Cảnh Dương nhíu chặt nhưng cũng không nói thêm cái gì. Hắn từ trên sô pha nhảy xuống, tiếp nhận quần áo trẻ con trong tay Đường Tô, rất không tình nguyện mà đi tìm phòng tắm.

“Cô đi theo tôi vào làm cái gì?”

Thân mình nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương xoay lại, thấy Đường Tô cũng đi vào theo. Nháy mắt hắn cảnh giác, tròng mắt đen bóng nhìn chằm chằm cô.

“Tôi vào giúp anh múc nước, vòi hoa sen cao như vậy, anh với tới sao?” Đường Tô không bận tâm đến bộ dáng trẻ con vừa ngạo kiều lại hôi hám của Nghiêm Cảnh Dương, cô mỉm cười bước tới mà đi qua, tóc đuôi ngựa đung đưa theo nhịp bước của cô.

Nghiêm Cảnh Dương ngẩng đầu nhỏ nhìn vòi hoa sen treo trên vách tường, độ cao trước kia không để vào mắt nhưng hiện tại thành xa xôi không thể với tới. Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của hắn che kín sự nhục nhã, hiện tại thân thể nhỏ này cái gì cũng không làm được, quả thật là làm một người đàn ông có thói quen cao cao tại thượng, tồn tại giống thần như hắn cảm thấy thẹn vô cùng.

“Tôi không cần vòi hoa sen.”

Nghiêm Cảnh Dương giận dỗi quay thân thể nhỏ của hắn lại: “Tôi dùng bồn tắm.”

Nói xong hắn dọn hết đồ vật đặt trên ghế qua một bên, đem ghế đặt ở cạnh bồn tắm, đem quần áo chuẩn bị thay đặt lên. Sau đó nhón mũi chân, vểnh mông, duỗi tay gian nan mà vặn vòi nước bồn tắm.

Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa.

Bộ quần áo trên người Nghiêm Cảnh Dương vừa dơ vừa hôi, giữa mày hắn nhíu chặt, bắt đầu tự tay cầm quần áo cởi xuống. Cũng không biết có phải bởi vì nguyên nhân thu nhỏ hay không, ngay cả sức lực trên người hắn cũng tương ứng trở nên rất nhỏ, tay chân rụng rời, hoàn toàn trở thành tình trạng của một đứa bé ba tuổi, cái này làm cho hắn đã bất đắc dĩ, lại bị động.

Nước ấm từ vòi nước chảy ra, hơi nước nóng hầm hập dần dần lan tràn ra.

Nghiêm Cảnh Dương đi đến bên cạnh bồn tắm, đôi tay hắn đỡ bên cạnh, thử nhấc chân bước vào, nhưng cái bồn tắm này thiết kế có độ cao rõ ràng không thấp, ở giữa đã cao hơn Nghiêm Cảnh Dương.

“Phụt!” Tiếng cười đột nhiên ở trong phòng tắm vang lên.

Nghiêm Cảnh Dương nhanh chóng chuyển qua đầu nhỏ thì thấy cô gái khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu, mắt đen long lanh nhìn hắn, trong lúc nhất thời hắn kinh ngạc mà bất động đứng tại chỗ. Giây tiếp theo, trên khuôn mặt trắng nhỏ đỏ lên, thanh âm thanh thúy, rõ ràng mang theo tức giận: “Không phải cô đi ra ngoài sao? Sao lại ở chỗ này?”

Môi đỏ của Đường Tô mang tươi cười càng nồng đậm, xán lạn như hoa đào tháng ba, xinh đẹp động lòng người.

Vừa rồi nhìn thấy tư thế vừa vụng về vừa buồn cười cùng với thân hình trắng nõn mềm mại của Nghiêm Cảnh Dương, cô thật sự không nhịn được cười ra tới. Nghiêm Cảnh Dương chính là tổng tài bá đạo của Tập đoàn Thắng Cảnh a, làm người đẹp trai lạnh lùng, có vô số nữ nhân si mê hắn, giờ phút này thế nhưng thành một đứa trẻ vô cùng đáng yêu, còn ở trước mặt cô trần trụi thân mình, dẩu mông.

Ha ha ha ha.

Chỉ là ngẫm lại, đều làm cô nhịn không được bật cười.

“Muốn tôi ôm anh vào sao?” Đường Tô cười hỏi, cô cảm thấy chính mình đối hắn chiếu cố thật sự là quá tri kỷ.

Cách một tầng hơi nước nóng trắng xoá, mặt Nghiêm Cảnh Dương sớm đã đỏ bừng. Đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Đường Tô, cảm giác sỉ nhục của hắn càng ngày càng tăng, cô gái này khẳng định là cố ý, có lòng trả thù hắn, cố ý xem việc chê cười của hắn.

“Lăn!”

Hai cánh tay béo nhỏ che lại hạ thân, tròng mắt tròn xoe của hắn trừng Đường Tô, “Cô không thể rình coi tôi.” Thanh âm trẻ con quở trách, không có chút lực kinh sợ nào, mà trên lỗ tai nhỏ nhòn nhọn đều đã đỏ hồng.