Chương 1: Đại lão thời mạt thế sống lại

Ngày 8 tháng 8 năm 1975, tại bệnh viện của công xã Thạch Cương, thành phố Ngọc Thành, tỉnh Quảng Đông.

Khi Quân Ninh tỉnh lại, cô nghe thấy có người bên cạnh nói: "Xin lỗi, người được đưa đến quá muộn, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, mau chuẩn bị hậu sự đi!"

Những lời này thường là do bác sĩ nói với gia đình bệnh nhân.

Nhưng cô rõ ràng nhớ rằng để bảo vệ căn cứ mà cô đã xây dựng và hàng nghìn dân cư, cô đã cùng với vua zombie đồng quy vu tận, cơ thể đã bị nổ thành từng mảnh, làm sao có thể còn cơ hội được đưa đến bệnh viện để cấp cứu?

Trong lúc Quân Ninh cảm thấy nghi hoặc, cô lại nghe thấy nhiều giọng nói của nam nữ lẫn lộn, lo lắng vang lên: "Bác sĩ, xin anh hãy thử cứu cô ấy thêm lần nữa!"

"Bác sĩ, xin anh hãy cứu cô ấy thêm lần nữa!"

"Bác sĩ, cô ấy là trí thức trẻ của làng chúng tôi, còn vì cứu người mà bị chết đuối, nếu cô ấy mất, tôi với tư cách là bí thư chi bộ, không cách nào báo cáo với tổ chức và cấp trên được..."

Người bác sĩ nam lúc đầu lên tiếng trên gương mặt mang theo vài phần tiếc nuối và bất lực nói: "Các vị, thật sự xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, người được đưa đến quá muộn, khi cô ấy được đưa đến thì đã không còn hơi thở, tim cũng đã ngừng đập. Chúng tôi đã cấp cứu nhưng không thành công, các vị vẫn nên mau chuẩn bị hậu sự cho cô ấy đi!"

Quân Ninh vừa nghe họ nói chuyện, vừa cố gắng giải phóng dị năng hệ tinh thần của mình.

Khung cảnh xung quanh dưới sự ảnh hưởng của dị năng hệ tinh thần ngay lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu cô như một hình ảnh toàn cảnh thời mạt thế.

Quân Ninh dùng dị năng hệ tinh thần thấy được rằng vị bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng sau khi nói xong liền đi ra ngoài.

Ở lại là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặt đen sạm, mang vẻ chính trực.

Còn có hai chàng trai trẻ và một cô gái trẻ có dung mạo thanh tú, trắng trẻo.

Có vẻ như tất cả bọn họ đều bị tin xấu từ bác sĩ làm choáng váng, mắt ai nấy đều đỏ hoe, đứng đờ ra đó.

Một lát sau, cô gái trẻ kia bắt đầu khóc nức nở: “Quân Ninh, Quân Ninh, sao cậu có thể bỏ rơi chúng tớ, sao cậu có thể ra đi như thế này? Hu hu hu, cậu đi rồi, chúng tớ biết phải làm sao đây? Hu hu hu...”

Cô vừa khóc vừa nhào đến ôm chặt lấy Quân Ninh, lắc mạnh thân thể cô.

Quân Ninh vừa mới hồi tỉnh, bị cú nhào mạnh và sức nặng của cô gái đè lên, làm xương ngực đau dữ dội, suýt chút nữa không thở nổ lại ngất đi.

Tiếng khóc của người phụ nữ này, vừa nghe Quân Ninh đã cảm thấy giả tạo, giống như khóc để người khác xem.

Ở đâu ra người phụ nữ kỳ lạ này vậy?

Sắp đè chết cô rồi!

Hành động lao đến, đè lên cô và lắc mạnh của người phụ nữ này mang theo ác ý, giống như đang mượn cơ hội để phát tiết sự căm ghét và thù hận sâu sắc đối với cơ thể này.

Thật là chết rồi cũng không buông tha người ta!

Độc ác quá!!!

Một người đàn ông khác có vẻ ngoài khá đẹp trai tiến lên phía trước.

Gương mặt anh ta mang vẻ đau buồn, hành động nhẹ nhàng kéo người phụ nữ này lên, khẽ nói: "Thanh Thanh, đừng khóc nữa, hãy để Quân Ninh ra đi thanh thản!"

Ông chú bí thư chi bộ khoảng năm mươi tuổi cũng tiến lên, mặt nghiêm nghị nói với cô ta: "Lâm Thanh Thanh, cô mau đừng khóc nữa, cô khóc thế này không phải làm cho Quân Ninh ra đi không yên lòng sao!"

Ông chú nói xong, lại quay sang một chàng trai cao ráo đẹp trai khác, nói: "Phó Cảnh Duy, cháu có sức lực vậy cháu bế Quân Ninh ra ngoài đi, chúng ta dùng xe ngựa đưa Quân Ninh về trước đã!"

Phó Cảnh Duy khàn giọng đáp: "Vâng!"

Quân Ninh vẫn nhắm mắt, chỉ dùng dị năng hệ tinh thần để quan sát người tên Phó Cảnh Duy này.

Phó Cảnh Duy có dáng người cao lớn, thẳng tắp, vai rộng, chân dài, nhìn qua có thể thấy chiều cao ít nhất cũng phải trên một mét tám lăm.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần đen, nhưng không thể che giấu được vẻ ngoài tuấn tú và khí chất hiên ngang của mình.

Lúc này, gương mặt anh rất nghiêm nghị, chỉ có đôi mắt đỏ hoe tiết lộ tâm trạng, bộc lộ nỗi buồn và sự đau đớn của anh.

Phó Cảnh Duy nhìn gương mặt tái nhợt như tờ giấy của Quân Ninh, nghĩ đến dáng vẻ lạc quan của cô, nghĩ đến nụ cười ấm áp rạng rỡ của cô, dường như nghe thấy tiếng cười trong trẻo vui vẻ của cô vang lên bên tai.

Bây giờ nhìn thấy cô nằm im ở đó, khuôn mặt xanh xao, không một tiếng động, nghĩ đến việc có thể sau này sẽ không còn được thấy nụ cười rạng rỡ ấy nữa, lòng Phó Cảnh Duy càng thêm buồn bã và đau đớn.

Anh bước những bước chân nặng nề tiến về phía trước...

Khi anh chuẩn bị đưa tay bế Quân Ninh lên, cô đột nhiên mở mắt.

Phó Cảnh Duy thấy cô mở mắt, tim anh đập mạnh, ngay sau đó là niềm vui mừng khôn xiết, anh xúc động hỏi cô: "Quân Ninh, em tỉnh rồi? Em cảm thấy thế nào?"

Quân Ninh mỉm cười nhẹ với anh: "Cảm ơn, em không sao rồi."

Phó Cảnh Duy nghe cô nói, nở một nụ cười rạng rỡ, rồi hưng phấn quay đầu hô lớn: "Chú bí thư, chú bí thư, mau lại đây xem, Quân Ninh tỉnh rồi, Quân Ninh tỉnh rồi..."

Quân Ninh có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ Phó Cảnh Duy.

Giọng nói phấn khởi của anh cũng thành công làm cho chú bí thư và những người khác phản ứng.

Họ lập tức xông tới, vây quanh Quân Ninh.

Chú bí thư với vẻ mặt lo lắng hỏi cô, "Quân Ninh, cháu tỉnh rồi? Bây giờ cảm thấy thế nào? Cơ thể có ổn không?"

Quân Ninh nhìn gương mặt có dấu vết tháng năm của ông chú, mỉm cười trả lời: "Cháu không sao đâu, thưa chú. Về nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."

Tần Nghiêm cũng tiến lên hỏi thăm: "Quân Ninh, em tỉnh rồi thật là tốt quá. Em không sao chứ?"

Quân Ninh cũng đáp lại anh: "Cảm ơn, em không sao rồi."

Còn cô gái lòng dạ đen tối kia vẫn tiếp tục giả vờ lau nước mắt, khóc lóc, "Quân Ninh, cậu làm chúng tớ sợ chết khϊếp! Hu hu hu, cậu tỉnh lại thật là tốt, cậu tỉnh rồi, chúng tớ mới yên tâm..."

Quân Ninh giả vờ mệt mỏi, lại nhắm mắt không muốn để ý đến cô ta.

Khi mọi người vây quanh, Phó Cảnh Duy đã nhanh chóng chạy đến văn phòng của bác sĩ.

Anh với vẻ mặt kích động nói với vị bác sĩ trẻ kia: "Bác sĩ, bác sĩ, Quân Ninh tỉnh rồi, anh mau đến xem đi."

Vị bác sĩ nghe xong cũng ngớ người ra, ngay sau đó với vẻ mặt nghi hoặc nói, "Không thể nào, vừa nãy tôi đã kiểm tra kỹ rồi, chắc chắn là không cứu được mà..."

Phó Cảnh Duy vội vàng nhắc nhở: "Bất kể thế nào, cô ấy đã tỉnh rồi, bác sĩ, xin hãy kiểm tra lại cho cô ấy."

Bác sĩ ngay lập tức nhận ra, liền nói, "Đi! Tôi sẽ qua xem!"

Phó Cảnh Duy vội vàng cảm ơn, "Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn!"

Khi chú bí thư và những người khác thấy bác sĩ đến, họ ngay lập tức nhường chỗ để bác sĩ tiếp tục kiểm tra cho Quân Ninh.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ với vẻ mặt kinh ngạc nói với mọi người, "Đúng là kỳ tích! Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người tim ngừng đập mà vẫn có thể sống lại, thật sự quá thần kỳ! Quá thần kỳ!"