Chương 37: Xác định cháu dâu này 2

Khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Quân Ninh nhanh chóng chạy đi sau khi nói xong, trong mắt ông Phó đầy sự ngưỡng mộ và hài lòng.

Đứa trẻ này không chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh, tốt bụng, biết tiến biết lùi, có chừng mực.

Hơn nữa, cô còn rất giỏi nấu ăn, mỗi lần mang thức ăn đến, đều ngon đến nỗi khiến mấy ông già này không ngừng khen ngợi.

Cháu dâu này, ông Phó và bà Phó đã quyết định rồi!

Bây giờ ông chỉ hy vọng thằng cháu nhỏ Tiểu Duy kia có thể nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đừng để cháu dâu tốt như vậy bị người khác cướp mất.

Ông Phó mang giỏ thức ăn đầy vào nhà, bà Phó và ba ông già khác cũng theo sau vào.

Bà Phó cười hỏi ông Phó: “Ông nó, A Ninh lại mang gì ngon đến cho chúng ta đấy? Mau mở ra xem!”

“Đợi chút, tôi đi rửa tay đã.”

Ông Phó rửa tay xong, mới đến mở nắp giỏ, lấy từng hộp cơm bằng nhôm ra.

Quân Ninh dùng hộp cơm bằng nhôm thu thập được từ cửa hàng đồ cổ vào thời đại sau này, giống hệt với hộp nhôm của thời đại này, không thể phân biệt được.

Mỗi khi ông Phó mở một hộp cơm, mắt của các ông già này lại sáng thêm một chút.

Đến khi mười món ăn ngon đủ màu sắc và một thùng gỗ nhỏ đầy cơm trắng được bày ra trước mặt họ, họ không kìm được mà nuốt nước bọt.

Bà Phó ngạc nhiên nói: “Nhiều món quá! Trước đây, ngay cả dịp Tết, chúng ta cũng hiếm khi ăn được những món ngon như thế này. Ông nó, vừa rồi A Ninh nói gì với ông? Có chuyện tốt gì xảy ra với đứa trẻ đó à?”

Ông Phó cười gật đầu: “A Ninh nói, ngày mai sẽ trở về thành phố làm việc ở bộ phận mua hàng của nhà máy dệt Ngọc Thành nên hôm nay mời mọi người ở trạm thanh niên tri thức và ông bí thư ăn cơm, cũng chuẩn bị phần cho chúng ta.”

Bà Phó nghe Quân Ninh sắp trở về thành phố, liền lo lắng, “Ông nói gì? A Ninh sắp trở về thành phố? Vậy thằng nhỏ Tiểu Duy nhà mình thì sao?”

Ông Phó điềm nhiên nói: “A Ninh trở về thành phố thì để Tiểu Duy cũng về thành phố theo thôi!”

Bà Phó có chút lo lắng: “Nhưng thằng bé đó rất cứng đầu, luôn lấy lý do ở lại đây chăm sóc chúng ta để không chịu trở về thành phố!”

Ông Phó cười an ủi vợ: “Bà đừng lo, tôi sẽ nói chuyện với nó. Lần này nó về thành phố để dò la tin tức, nếu không có gì bất ngờ chắc chắn nó sẽ đồng ý trở về thành phố làm việc.”

Văn Nhân Bác nhìn hai vợ chồng họ trò chuyện mãi không dứt, sốt ruột thúc giục: “Ôi trời, hai người đừng trò chuyện nữa, ăn cơm quan trọng hơn, ăn xong rồi trò chuyện tiếp được không?”

Sở Phi Dương cũng thèm những món ăn kia, phụ họa theo: “Đúng vậy! Hai người không ăn, chúng tôi sẽ ăn trước!”

Hồ Minh Tuyên thì cười toe toét nói với hai vợ chồng ông Phó: “Hai người cứ trò chuyện, trò chuyện bao lâu cũng không sao, chúng tôi sẽ ăn trước, ha ha ha…”

Ông Phó lườm ông ta một cái: “Ông còn muốn ăn luôn phần của chúng tôi nữa chứ gì, nghĩ đẹp quá! Bà nó, mau ngồi xuống, ăn nhanh kẻo để mấy con mèo tham ăn này ăn hết.”

Trong khi mấy ông già ăn uống vui vẻ, Quân Ninh cũng canh thời gian đến trạm thanh niên tri thức gọi mọi người sang ăn tối.

Tiêu Nhạn Như, La Đại Lực, Cố Hướng Văn vừa mới về đến trạm thanh niên tri thức, vừa huẩn bị nấu ăn thì thấy Quân Ninh đến.

Tiêu Nhạn Như vui vẻ đón cô: “A Ninh, sao cậu lại đến đây? Mau vào ngồi đi.”

Quân Ninh nắm tay cô, cười nói: “Tớ không vào đâu, tớ đến gọi mọi người sang bên tớ ăn cơm, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, tối nay mời tất cả mọi người ở trạm thanh niên tri thức qua ăn cơm.”

Hầu hết mọi người ở trạm thanh niên tri thức khi nghe Quân Ninh mời ăn cơm, liền nhớ đến những món ngon lần trước, ai nấy đều vui mừng reo hò.

“A Ninh, cậu thật tuyệt!”

“A Ninh, vậy tôi sẽ không khách sáo đâu, tôi rất nhớ những món cậu nấu.”

“Tôi cũng vậy, mơ cũng nghĩ đến những món ăn của A Ninh, ngon quá…”

Tiêu Nhạn Như hạ giọng hỏi cô: “A Ninh, sao cậu lại mời chúng mình ăn cơm? Có chuyện gì tốt à?”

Quân Ninh cũng hạ giọng đáp lại: “Đúng là có chuyện tốt, lát nữa tớ sẽ nói với các cậu.”

Cô lại nói với mọi người: “Chúng ta đi thôi, kẻo thức ăn nguội thì không ngon.”

Mọi người lập tức đứng dậy, đi theo A Ninh ra ngoài.

Ngay cả Lâm Thanh Thanh, vừa về đến nhà liền trốn trong phòng cũng đi ra theo, không do dự mà theo sau mọi người, mặt dày muốn đi ăn chực.

Lần trước A Ninh mời khách, cô ta giận dỗi không đi.

Sau đó luôn nghe mọi người ở trạm thanh niên tri thức nói, A Ninh đã làm bao nhiêu món ăn, món ăn của cô ấy ngon thế nào, Lâm Thanh Thanh nghe mà phát bực.

Lần này, Lâm Thanh Thanh nghĩ rằng, đã nói là mời tất cả mọi người ở trạm thanh niên tri thức, thì cô cũng phải đi ăn, còn phải ăn nhiều hơn, để chọc tức A Ninh.

Cô cũng muốn xem, món ăn của Quân Ninh có thật sự ngon như vậy không? Hơn nữa, Quân Ninh lấy đâu ra nhiều thức ăn ngon như vậy? Có phải mua từ chợ đen không?

Nếu cô ấy mua từ chợ đen, thì có thể tố cáo cô ấy tội buôn lậu không?

Lâm Thanh Thanh nghĩ ra nhiều ý xấu, chỉ chờ để thực hiện.

Quân Ninh cũng thấy Lâm Thanh Thanh đi theo.

Cô đã nói là mời tất cả mọi người ở trạm thanh niên tri thức ăn cơm, Lâm Thanh Thanh đi theo là điều cô dự đoán trước.

Quân Ninh cũng không ngại thêm một người ăn cơm. Đối với cô, chỉ là thêm một đôi đũa thôi.

Chỉ cần Lâm Thanh Thanh ngoan ngoãn, không gây chuyện là được.

Mấy ngày nay, cô luôn để robot giám sát động tĩnh của Lâm Thanh Thanh.

Mọi nội dung giám sát được sẽ tự động chuyển đến robot quản gia, robot quản gia sẽ chọn lọc nội dung để Quân Ninh xem.

Đến hiện tại, Quân Ninh vẫn chưa phát hiện Lâm Thanh Thanh có hành động gì bất thường.

Nhưng lúc này, Quân Ninh cảm nhận được ác ý từ Lâm Thanh Thanh thông qua dị năng tinh thần mạnh mẽ của mình.

Chắc chắn Lâm Thanh Thanh vẫn đang ấp ủ ý định xấu, muốn đối phó cô.

Quân Ninh cũng muốn xem, Lâm Thanh Thanh có thể chịu đựng đến khi nào mới hành động.

Khi Quân Ninh dẫn nhóm thanh niên tri thức về nhà thuê của mình, ông bí thư và đội trưởng Lương Chí Cao, tiểu đội trưởng Lương Khởi Minh cũng đã chờ ở cửa.

Ba người họ đều mang theo quà.

Thấy Quân Ninh đến, ông bí thư, đội trưởng và tiểu đội trưởng đưa quà cho cô: “A Ninh, đây là quà chúng tôi tặng cô, chút lòng thành, cô đừng chê nhé!”

Quân Ninh cười nhận quà, nói: “Cháu chắc chắn không chê đâu, quà nặng hay nhẹ đều là tấm lòng của các chú dành cho cháu, cháu đành =mặt dày nhận thôi.”

Ông bí thư vui vẻ cười, “Đúng đúng đúng, nhận đi, nhận đi.”

Quân Ninh mở cửa, mời mọi người vào, tự tìm chỗ ngồi.