Chương 55

Kỳ Vũ Trạch nhanh chóng quay mặt đi, nhưng Lục Dịch Cẩn lại đi tới, tiến đến trước mặt cậu nói: "Cậu không sao chứ?

Kỳ Vũ Trạch lắc đầu, nhưng Lục Dịch Cẩn vẫn không lơ là, "Anh đỡ em dậy.

Cám ơn. "Kỳ Vũ Trạch vô tình nhìn thấy sự quan tâm trong mắt đối phương, cũng không cự tuyệt sự giúp đỡ của anh.

Lục tiên sinh, ngài đây là ý gì? "Trần quản lý nén giận nói.

Lục Dịch Cẩn lạnh mặt nói: "Trần quản lý, chẳng lẽ không phải tôi nên hỏi anh có ý gì sao?

Tôi cho các anh thuê khách sạn, không phải chơi cờ bạc. "Hắn nắm chặt tay Kỳ Vũ Trạch, ngực phập phồng kịch liệt, nếu hắn tới chậm một bước, mục tiêu nhiệm vụ cứ như vậy bị hủy!

Trần quản lý đuối lý, hắn cười gượng hai tiếng nói: "Lục tiên sinh ngài hiểu lầm rồi, tôi đây là trao đổi bình thường, chúng tôi đây là tự nguyện, đúng không Yến Phong.

Đừng gọi tên tôi! "Kỳ Vũ Trạch cố nén buồn nôn nói," Buồn nôn.

Trần quản lý mặt đều tái, "Ngươi còn muốn hay không tại đây làm!"

Lục Dịch Cẩn cười lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh như băng nhìn anh nói: "Vậy anh hỏi ông chủ của anh xem, còn muốn thuê ở đây không?

Giám đốc Trần lập tức có chút sợ hãi.

Trên thực tế anh và Lục Dịch Cẩn cũng không trực tiếp qua lại, nhiều lắm chỉ biết anh và ông chủ của mình là quan hệ giữa chủ nhà và người thuê nhà, quan hệ với ông chủ không tệ.

Nếu như hắn có thể làm chủ, hắn không tranh bánh bao tranh khẩu khí, nhất định sẽ nói thẳng "Không thuê", thế nhưng hắn không phải lão bản căn bản là không làm chủ được.

"Lục, Lục tiên sinh, chuyện này, ngài xem..." Trần quản lý lộ ra một cái lấy lòng biểu tình, "Chuyện này để cho hắn đi qua được không?

"Tôi cũng quen biết mấy người bạn làm ăn không tệ, bọn họ có nhu cầu thuê nhà..." Trần quản lý định lấy lợi ích ra nói.

Kỳ Vũ Trạch siết chặt cổ tay Lục Dịch Cẩn, rõ ràng là có chút sợ Lục Dịch Cẩn mặc kệ mình.

Lục Dịch Cẩn rũ mắt nhìn Kỳ Vũ Trạch suy yếu một cái, mà ngay lúc này, Trần quản lý đã vươn tay định trực tiếp đoạt lấy Kỳ Vũ Trạch.

May mắn Lục Dịch Cẩn phản ứng nhanh, ôm eo Kỳ Vũ Trạch nhanh chóng lui về phía sau hai bước, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn.

"Lục tiên sinh, ngài vẫn là không nên xen vào việc của người khác, dù sao ngài cũng chỉ là một người bình thường cần dựa vào tiền thuê nhà ăn cơm..." Trần quản lý mắt thấy lấy lòng không được, liền bắt đầu uy hϊếp.

Lục Dịch Cẩn lại giật giật đầu, ghé vào tai Kỳ Vũ Trạch nhỏ giọng nói: "Cậu đứng được không?

Kỳ Vũ Trạch gật đầu.

Sau đó Lục Dịch Cẩn buông lỏng tay vịn cánh tay Kỳ Vũ Trạch ra, đạp mạnh về phía Trần quản lý, đạp ngã người ta xuống đất, sau đó lại bổ đầu đắp mặt cho bốn năm cước, đạp người ta nằm trên mặt đất không ngừng rêи ɾỉ, đừng nói đánh trả, ngay cả đứng lên cũng vất vả.

Lục Dịch Cẩn lúc này mới hài lòng cười cười, "Em đây là thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhớ đi kiện em.

Hắn cầm lấy ly nước trên bàn dập tắt lư hương, sau đó rút hai tờ giấy vệ sinh cầm đồ lên, "Đây chính là chứng cứ ta thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Sau đó Lục Dịch Cẩn đỡ lấy Kỳ Vũ Trạch, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Giám đốc Trần có thể kiện Lục Dịch Cẩn không? Đương nhiên là không thể, dù sao bản thân chính là Trần quản lý mưu đồ gây rối, hơn nữa người kia còn đem chứng cứ phạm tội của hắn lấy đi.

Lục Dịch Cẩn vẫn mím chặt môi, thoạt nhìn lạnh lùng dị thường.

Mà Kỳ Vũ Trạch không dám rụt rè trước mặt một người xa lạ, tuy nói tay chân mình như nhũn ra, nhưng cũng không đặt thể trọng toàn thân lên người Lục Dịch Cẩn.

Ngươi có thể dựa vào ta một chút.

"Ừ, cám ơn." mặc dù là đáp ứng như vậy, nhưng là hắn vẫn cố gắng chống đỡ một hơi, dù là nhịn muốn dựa vào cắn lưỡi của mình kiên trì cũng không có làm ra động tác.

Lục Dịch Cẩn bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nhưng cũng không khuyên nữa.