Chương 2: Người Vô Tích Sự

Trong khi Lữ Thụ cân nhắc những gì đang diễn ra trước mặt, cậu sẵn sàng kéo Lữ Tiểu Ngư bỏ chạy bất cứ lúc nào, về phần có chạy được hay không thì... chỉ có thể nói là đã cố gắng hết sức.

Tuy nhiên, nhóm người mặc áo khoác màu đen dường như không có ý định quấn lấy họ, và họ dường như không giống như những kẻ xấu tiêu chuẩn trong các bộ phim truyền hình, những người sẽ gϊếŧ người vô tội mọi lúc mọi nơi, thế mà lại trực tiếp bỏ đi.

Lữ Thụ lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, chẳng lẽ đối phương thật sự là quan phủ sao?

Cậu đột nhiên nhớ tới những đoạn video trước về sự kiện siêu nhiên mất tích và người... Chẳng lẽ người biểu diễn này có liên quan gì đến loại chuyện như vậy? Quan phủ có thêm đồng phục như áo khoác đen từ bao giờ... Trông cũng không tồi.

Nếu lúc này đối phương đột nhiên xuất hiện một tờ giấy chứng nhận của một bộ phận thần bí, có lẽ Lữ Thụ thật sự sẽ tin.

Còn về những gì đối phương nói về đội cứu hỏa... Quên đi vậy...

Đối mặt với loại chuyện này, Lữ Thụ Lữ Tiểu Ngư hai người một lớn một nhỏ cũng không có tâm tình tiếp tục xem hội chợ, vậy về nhà đi.

Khi rời đi, Lữ Thụ cúi đầu suy tư, có chút lơ đễnh.

Lữ Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn cậu một cái: "Lữ Thụ, anh đang suy nghĩ gì vậy?"

“Em gọi anh một tiếng anh thì có thể chết đúng không?” Lữ Thụ lúc đó mới tá hỏa.

“Chúng ta cùng huyết thống sao?” Lữ Tiểu Ngư vẻ mặt khinh thường.

Lúc này, một thanh niên đột nhiên ngăn Lữ Thụ lại, cười nói: "Cậu vừa mới từ hậu đài đi ra sao, có thể nói cho tôi biết bên trong đã xảy ra chuyện gì không?"

Lữ Thụ cảnh giác: "Anh là ai?"

“Xin chào, tôi tên là Tri Vi, rất vui được gặp cậu.” Người đàn ông trẻ đẹp trai mỉm cười giới thiệu bản thân.

“Vui vẻ thế nào?” Lữ Thụ hỏi.

Thanh niên tên Tri Vi này suýt nữa thì tiểu luôn, sao tên này con mẹ nó lại ra bài không giống như lẽ thường như vậy?

"Ách... Dù sao thì tôi cũng rất vui..." Tuy nhiên, Tri Vi vừa muốn tiếp tục giải thích thì đã thấy người thanh niên đối diện phớt lờ mình, lôi kéo cô gái nhỏ dễ thương rời đi, còn cô gái nhỏ vẫn ở bên cạnh nhảy nhót...

“Hừ… Quên đi, không so đo với cậu nữa!” Tri Vi có chút vô lực, vẫn là chính mình đi xem đi, bên trong hẳn là có nhiều người chứng kiến, những người đó so với người trẻ tuổi này có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn mới đúng.



Đi được một lúc, Lữ Thụ quay đầu nhìn bóng lưng thiếu niên nhíu mày, Lữ Tiểu Ngư bình tĩnh nói: "Lữ Thụ, anh hôm nay có chút không đúng."

“Tiểu Ngư, nếu như trên thế giới này có rất nhiều người lợi hại hơn người bình thường, em sẽ làm gì?” Lữ Thụ hỏi. Nếu như nói người biểu diễn kia có vấn đề, vậy thì trái tim đập mạnh của bản thân có phải là cũng đại biểu cho việc bản thân cũng có vấn đề?

"Đương nhiên là lợi hại hơn bọn họ," Lữ Tiểu Ngư nói như một điều hiểu nhiên.

Nghe xong lời này, Lữ Thụ suy tư một chút, sau đó cười như đoán ra được điều gì: "Những gì em nói thật sự rất đơn giản, nhưng rất có lý. Chúng ta về nhà đi."

Lữ Tiểu Ngư nói với chính mình: "Lữ Thụ, thân thể anh yếu như vậy khẳng định là không được, chơi bóng rổ với bạn học năm phút đồng hồ sẽ không thở nổi. Nhưng không thành vấn đề, anh không thể, nhưng em có thể, sau này em bảo vệ anh. Anh, chỉ cần chuyên môn nấu ăn cho em! "

"Ha ha," Lữ Thụ vẻ mặt tối sầm, "Tự tin không biết lấy ở đâu ra."

Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư sống ở sân số 4, đường Hành Thự, Lạc Thành. Đây là sân gia đình truyền thuyết của thị ủy. Tuy nhiên, nó đã có từ vài thập kỷ trước. Giờ đây, sân số 4 là một khu ổ chuột được công nhận. Trong khoảng thời gian này, nó vẫn là một căn nhà gỗ nhỏ ở tầng một, không có ga và không có thiết bị sưởi, không có gì lạ khi những người khác nói rằng nó là một khu ổ chuột.

Lữ Thụ và những người khác sống ở đây trong một căn nhà thuê, một căn nhà gỗ nhỏ tám mươi mét vuông, ở thành phố nhỏ cấp ba này, phí hàng tháng là năm trăm tệ, chưa bao gồm tiền điện nước. Chủ nhà không có kế hoạch bán nhà mà chỉ đơn giản là muốn có một điều kiện đền bù tốt cho việc phá dỡ.

Nghe nói nơi này cần dẹp bỏ từ lâu, kết quả nói mấy lần vẫn chưa dẹp bỏ, vì cư dân ở sân càng khó xử lý.

Nhiều người không thích nơi này, nhưng Lữ Thụ lại rất thích, bởi vì mỗi căn nhà gỗ đều có một cái sân nhỏ trước cửa, đại khái tầm chục mét vuông, trồng được ít tỏi, tỏi tây và các thứ khác, dù sao nếu muôn mua thì cũng phải có tiền.

Lữ Thụ thiếu tiền, bởi vì cậu là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã bị ném ở cổng cô nhi viện.

Lữ Tiểu Ngư cũng vậy.

Thông thường, nếu một đứa trẻ mồ côi lớn lên đến 16 tuổi trong trại trẻ mồ côi và không được ai nhận nuôi, nó sẽ phải gia nhập xã hội và tự lực cánh sinh, đây là trường hợp của Lữ Thụ.

Cậu đã tương đối yếu từ khi còn là một đứa trẻ. Gia đình nào sẽ sẵn lòng nhận một đứa con ốm yếu về nuôi?

Còn Lữ Tiểu Ngư tự mình lẻn ra ngoài, cô nhi viện cũng quen rồi, thời đại này mấy đứa nhỏ mồ côi chịu không nổi cuộc sống của cô nhi viện mà lẻn ra ngoài, vì vậy đến hiện tahi cũng lười để báo cáo.

Cô nhi viện không có trách nhiệm như những "cô nhi viện kiểu mẫu" trong phim, đứa trẻ trốn thoát đó là sống hay chết, ai quan tâm nhiều đến vậy?

Lữ Thụ muốn gửi Lữ Tiểu Ngư trở lại trại trẻ mồ côi, dù sao thì tình trạng của cô bé vẫn tốt, tuổi cũng còn nhỏ, vì vậy hẳn là sẽ có người sẵn lòng nhận cô bé làm con nuôi, nhưng Lữ Tiểu Ngư lần nào cũng chạy ra ngoài.



Lâu dần, Lữ Thụ cũng quen.

Lữ Tiểu Ngư có chút không bình thường, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì trưởng thành sớm hơn một chút, đương nhiên Lữ Thụ có thể không bình thường cho lắm, cũng thường không biểu hiện ra ngoài nhiều, nhưng cuộc trò chuyện hôm nay với Tri Vi chỉ là một mô hình thu nhỏ mà thôi.

Căn nhà họ thuê ở trong cùng của một dãy nhà trệt, khi đi ngang qua một ô vuông thì thấy một người cô hàng xóm đang làm thuốc bắc.

Lữ Thụ biết trong gia đình này có một ông lão đau ốm quanh năm, bà cô hàng xóm cũng chính là con dâu của ông lão, căn bệnh này hình như là di truyền.

Cô con dâu khá là hiếu thảo, bao nhiêu năm nay vẫn luôn chăm sóc ông cụ. Mặc dù dì Lâm trông đã ngoài bốn mươi tuổi và có rất nhiều nếp nhăn trên mặt, nhưng từ đường nét trên khuôn mặt của người kia, Lữ Thụ vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt của người đó như thế nào khi còn trẻ.

Người phụ nữ như vậy sẵn sàng góa bụa một mình chăm sóc lão gia tử của chồng, những người như vậy thật sự rất hiếm trong xã hội này.

“Dì Lâm, buổi tối tốt lành,” Lữ Thụ mỉm cười chào hỏi dì.

"Tiểu Thụ và Tiểu Ngư, các cháu về rồi đó à," Dì cười gật đầu đáp.

Tuy nhiên, khi Lữ Thụ chuẩn bị đưa Lữ Tiểu Ngư về nhà, Lữ Tiểu Ngư đột nhiên cúi người nhìn chằm chằm cái nồi trên bếp than nhỏ: "Dì Lâm, cháu uống chút gì được không?"

Dì Lâm vui mừng: "Đây là thuốc đó Tiểu Ngư à."

Lữ Tiểu Ngư suy nghĩ một chút: "Vậy cháu uống một hớp!"

Lúc này sắc mặt Lữ Thụ tối sầm lại: "Đi thôi, em sao vậy, còn uống thuốc của người khác!"

Thật đáng xấu hổ, Lữ Thụ tuổi này chính là lòng tự trọng ngày càng lớn, lại còn đem theo một nhóc chỉ biết ăn này, quả thật là!

Loại thuốc bắc này ngửi liền biết không ngon rồi!

“Oa” Lữ Tiểu Ngư trong lòng không cam tâm tình nguyện tiếp tục đi vào bên trong, quay đầu lại ba bước, hiển nhiên vẫn đang suy nghĩ về nồi thuốc bắc.

Một tiếng ho khan truyền ra từ căn phòng phía sau dì Lâm, một ông già thở dài, "Trẻ tuổi thật tốt."

Dì Lâm cười đáp: "Ừ, còn trẻ thật là tốt."

Lữ Tiểu Ngư không còn nhìn lại nồi thuốc bắc, mà là nhìn Lữ Thụ háo hức: "Lữ Thụ, em muốn ăn mì gói cùng thịt bò kho!"