Chương 26: Tự do, dân chủ

Lữ Thụ tu hành ngôi sao nhỏ cả đêm, thậm chí bỏ ngủ.

Sở dĩ con người ta ngủ là do tinh thần của họ có hạn, không ngủ thì buồn ngủ, không ngủ lâu thì sẽ đột tử...

Tuy nhiên, đối với Lữ Thụ, tu hành luôn có thể bổ sung năng lượng cho cậu, cậu sẽ không cảm thấy buồn ngủ.

Tuy nhiên, Lữ Thụ cảm thấy ngủ thật ra cũng là một loại vui vẻ, không nên quá liều mạng tu hành.

Một số người theo đuổi sự bất tử và thậm chí từ bỏ mọi thú vui trong cuộc sống của họ, nhưng Lữ Thụ thì không. Cậu cảm thấy rằng nếu cậu không hạnh phúc, thì sự bất tử sẽ chẳng có ích lợi gì.

Cậu chia hai nghìn bảy trăm điểm cảm xúc tiêu cực còn lại thành hai phần, một phần là bảy trăm điểm cảm xúc để thử vận may của mình với vòng quay xổ số một lần nữa, và sau đó là bảy điểm sắp tới cảm ơn đã tham gia...

Hệ thống này tiện như vậy, Lữ Thụ một mắt đầy máu!

Sau khi biết được tác dụng tuyệt vời của quả tẩy tủy, Lữ Thụ cảm thấy cần phải đánh cược, nhưng sẽ không đánh cược tất cả tài sản của mình.

Thế là cậu còn để lại hai nghìn để mua hai quả ngôi sao.

Khi thắp sáng hai ngôi sao đầu tiên, Lữ Thụ chỉ ăn một quả ngôi sao, nhưng khi thắp sáng ngôi sao thứ ba trong bản đồ sao, cậu đã dùng cả một quả.

Lần này, cậu một lần đổi hai quả, sau khi trực tiếp nuốt xuống, chỉ có ngôi sao thứ tư trong bản đồ sao sáng lên.

Mỗi khi một ngôi sao được thắp sáng trong tương lai sẽ đòi hỏi nhiều quả hơn và tu hành nhàm chán, nhưng Lữ Thụ cảm thấy rằng tất cả những điều này đều có ý nghĩa.

Khi ngôi sao thứ tư trong cơ thể sáng lên, sức mạnh của các vì sao lại cuốn lấy cơ thể Lữ Thụ như dòng nước chảy xiết. Xương, cơ và kinh mạch của cậu giống như đá trên bờ biển lúc hoàng hôn, bị nước biển âm áp cuốn trôi hết lần này đến lần khác, cực kỳ thoải mái.

Lúc này Lữ Thụ cảm thấy sức mạnh chứa trong cơ thể mình lớn hơn gấp đôi so với lúc trước, có lẽ có thể so sánh với sức mạnh tổng hợp của bốn người trưởng thành, đúng không?

Nếu đúng như vậy, dù chỉ một tay ném bục, cậu cũng không gặp nhiều khó khăn, đối đầu với một Người Thức Tỉnh cấp F như Lý Tề, cũng là một cục diện chắc thắng.

“Xem ra, lại gần cấp E thêm một bước nữa rồi.” Lữ Thụ nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vốn đã xám xịt sắp sáng.

Buổi sáng hôm nay, Lữ Tiểu Ngư dậy thật sớm, ngoan ngoãn đi theo Lữ Thụ đi ăn sáng, sau đó bản thân yêu cầu muốn cùng Lữ Thụ đi bán trứng: "Chúng ta cùng nhau đi bán đi, như thế sắp đến giờ học anh có thể trực tiếp đi học, em mang đồ trở về, anh cũng thuận tiện hơn rất nhiều. "

Lữ Thụ sửng sốt một chút, tuy rằng bình thường Lữ Tiểu Ngư hiểu chuyện khá nhiều, nhưng là lần đầu tiên cô bé chủ động muốn giúp bán trứng luộc.

Lữ Tiểu Ngư nhìn vẻ mặt của Lữ Thụ: "Đừng nhìn em như vậy, em chỉ nghĩ em phải làm gì đó cho nhà của chúng ta."

Nhà của chúng ta... Bốn chữ này đột nhiên khiến Lữ Thụ cảm động vô cùng, sau khi ra khỏi cô nhi viện, tại sao lại nhất định muốn thuê một cái sân nhỏ như vậy, chỉ là cảm thấy như ở nhà.

Những ai chưa mất gia đình sẽ không hiểu trẻ mồ côi khao khát từ này như thế nào.

Ngôi nhà này có thể không có cha mẹ, nhưng nó phải có hương vị của ngôi nhà và nhiệt độ của ngôi nhà.

Bây giờ có rồi.

Lữ Tiểu Ngư suy nghĩ một chút rồi dè dặt nói: "Nếu như anh nghĩ em thật sự có thể chia sẻ một phần áp lực cho anh, anh có thể thường xuyên mua cho em một ít khoai lang nướng để ăn không?"

Lữ Thụ liếc cô bé một cái, đang đợi chờ bản thân? Cậu vui vẻ nói: "Ha ha, không được."

"Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Lữ Tiểu Ngư, +30..."

Lữ Thụ biết Lữ Tiểu Ngư sẽ không tin những chuyện cười của mình, cho nên anh mới dám trực tiếp từ chối, nhưng Lữ Tiểu Ngư biết Lữ Thụ đang trêu chọc mình, cho nên oán hận cũng không quá lớn.

Đây là sự ngầm hiểu biết giữa hai người.

Khoai lang nướng là phải mua, cho dù Lữ Tiểu Ngư không giúp cậu chia sẻ áp lực gia đình, cậu vẫn thường mua cho Lữ Tiểu Ngư ăn.

Tuổi thơ của bản thân đã trải qua trong trại trẻ mồ côi, chưa bao giờ ăn bất cứ thứ gì mới, nếu đã có cơ hội cho Lữ Tiểu Ngư một điều kiện sống tốt hơn mình, không có lý do gì mà không làm như vậy.

Không có nghĩa là Lữ Tiểu Ngư ăn của mình, uống của mình là đang nợ chính mình.

Nếu cả hai phụ thuộc vào nhau cả đời, sẽ thật nhàm chán nếu họ vẫn quan tâm đến điều này.

Buổi sáng đang bán được một nửa số trứng luộc, Lữ Tiểu Ngư nói một mình cô bé bán ở đây là được rồi, Lữ Thụ còn có thể đi học.

Lữ Thụ suy nghĩ một chút, xem ra sớm muộn một ngày như vậy cũng sẽ đến, trên đường này có rất nhiều hàng xóm người quen, cũng không có gì đáng ngại, liền cầm cặp sách rời đi.

Hôm nay tiếp tục thi môn Toán chiều hôm qua bị hoãn lại đến sáng nay, sau khi thi môn toán xong thì làm bài thi tiếng anh, buổi chiều là bài tổng hợp các môn tự do, địa lý, lịch sử, chính trị.

Vào đến lớp, mọi người đang bàn tán xôn xao về buổi lấy máu ngày hôm qua, vì tối qua chắc ai cũng phát hiện ra khi về nhà và lướt mạng, hình như các bạn học sinh cấp 3 tựu trường sớm trên cả nước đều đã tham gia khám sức khỏe miễn phí.

Ngay khi sự việc Người Thức Tỉnh đang xôn xao, đột nhiên một mớ hỗn độn như vậy xuất hiện, và mọi người đều quả đoán cảm thấy rằng nó có liên quan gì đến Người Thức Tỉnh.

"Đây có thể là một cuộc kiểm tra thể chất để kiểm tra xem chúng ta có thể tu hành hay không? Trang web của hội Cơ Kim không phải nói rằng có cách tu hành để trở thành một Người Thức Tỉnh sao?"

"Tôi nghĩ rất có thể, có lẽ đó là một cuộc tuyển chọn quy mô lớn, đúng không?"

Ngay khi Lữ Thụ bước vào lớp, không hiểu sao giọng nói của những người khác lại trầm lắng hơn, như có điều gì đó muốn tránh cậu.

Lữ Thụ tự mình bước về chỗ ngồi, cậu cũng có quan điểm tương tự với những người khác về vấn đề này, nhưng cậu vẫn phải xem liệu cuộc kiểm tra thể chất này có phát triển tiếp theo nào không.

Rốt cuộc, phạm vi thức tỉnh không giới hạn ở học sinh trung học, học sinh trung học cơ sở, học sinh tiểu học, sinh viên đại học, người lớn đều có thể thức tỉnh, nếu cuộc kiểm tra thể chất này thực sự là một bài kiểm tra về thức tỉnh, vậy thì không có lý do chỉ như vậy.

Bạn cùng bàn Diệp Linh Linh vẫn là lắm miệng, các bạn học khác cũng không muốn nói nhiều với cô, buôn chuyện thì được, nhưng nói đến chuyện nghiêm trọng thì không thể chịu nổi cô.

Cho nên cô vẫn không nhịn được muốn cùng Lữ Thụ nói chuyện, nam nữ tuổi mới lớn có một đặc điểm rất rõ ràng: nhớ ăn nhưng không nhớ đánh...

“Lữ Thụ, tối hôm qua có lên mạng không?” Diệp Linh Linh hỏi.

Lữ Thụ bình tĩnh nhìn Diệp Linh Linh vẻ mặt bình thường: "Tự do, dân chủ..."

"Giá trị cảm xúc tiêu cực từ Diệp Linh Linh, +119!"

Lúc đó Diệp Linh Linh liền mơ hồ. Tôi chỉ hỏi bạn có truy cập Internet không. Bạn đang nói với tôi về các giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa cái gì chứ?

Cô cũng hiểu rằng Lữ Thụ không muốn nói chuyện với cô về bất kỳ chủ đề nào liên quan đến Người Thức Tỉnh.

Lữ Thụ cũng cảm thấy giống như gương sáng, nếu bây giờ có cơ hội giao tiếp với những Người Thức Tỉnh khác thì không sao, còn làm gì có gì để giao tiếp với một nhóm bạn học chưa thức tỉnh như vậy?