Chương 11: Hồng Hạnh

Diệp Hy thích rượu lại không bao giờ say xỉn, y thường hay xách theo một bầu rượu, xiên xiên xẹo xẹo ngồi vắt vẻo trên lan can.

Vừa uống rượu vừa ngâm thơ hát vang tựa như trích tiên* trong Nguyệt cung, làm cho người ta hận không thể hóa thân thành một con thỏ tiến vào trong lòng Diệp Hy, được y ôm ấp vỗ về.

*Trích tiên: Tiên bị đày xuống trần.

Diệp Hy có thể là công tử nhà quyền quý nào đó, y ra tay vô cùng hào phóng, vừa đến đã mua luôn Túy Hồng Lâu.

Tưởng rằng Diệp Hy là một kẻ ăn chơi trác táng, ai ngờ y lại trả hết khế ước bán thân cho các tỷ muội ——thả các nàng được tự do.

Lúc đầu các tỷ muội không tin nhưng thấy Diệp Hy thực sự không có ý định nuốt lời, mới nhận ra rằng y đúng là một vị bồ tát sống.

Có vài người đã rời đi nhưng có người thấy mình không có chỗ nào để đi, hiện giờ trở thành người tự do bèn ở lại kiếm tiền, dù sao Diệp lão bản cũng đối xử rất tốt với các tỷ muội trong thanh lâu.

Không biết có bao nhiêu cô nương trong Túy Hồng Lâu đều ngưỡng mộ và yêu thích Diệp Hy, nhưng không ai dám đến gần vì sợ mạo phạm y.

Trong số các hoa thơm cỏ lạ kia, chỉ có Tô Hồng Hạnh có đủ dũng khí và tư cách đến gần Diệp Hy

Trang điểm của Tô Hồng Hạnh luôn rực rỡ nhất, bộ diêu trên đầu lấp lánh nhất, váy áo cũng hoa lệ nhất, nàng như một đoá mẫu đơn nổi bật giữa đám hoa thơm cỏ lạ, chỉ có nàng mới có thể bước lên lầu cao nhận lấy bầu rượu từ tay Diệp Hy.

Diệp Hy cười khanh khách mà nhìn nàng, chờ đợi hành động của nàng.

Ánh mắt nàng rực rỡ lung linh, nhấc tay nâng bầu rượu lên, cổ hơi ngửa ra, loại rượu tầm thường bỗng như như quỳnh tương ngọc dịch* , vẽ một đường cong hoàn hảo trên không trung rồi rơi vào miệng anh đào nho nhỏ của nàng.

* Quỳnh tương ngọc dịch: Quỳnh tương Lấy từ Quỳnh tương ngọc dịch. Quỳnh là ngọc đẹp, còn tương và dịch là cách gọi chất lỏng. Thành ngữ này có nghĩa là “rượu làm bằng ngọc đẹp.” Người xưa cho rằng rượu làm từ ngọc ra mà uống thì có thể thành tiên. Quỳnh tương vì thế chỉ loại rượu rất quý.

Cũng có lúc rượu ngon cùng nhắp

Chén quỳnh tương ăm ắp bầu xuân

(Khóc Dương Khuê – Nguyễn Khuyến)

Cánh tay Tô Hồng Hạnh tựa ngó sen, mềm mại nhu nhược không xương, mười ngón tay thon dài mơn trớn cổ áo Diệp Hy, kéo y vào lòng mình, đôi môi đỏ mọng khẽ mở truyền rượu trong suốt như pha lê vào miệng y.