Chương 5: Hồng Hạnh

Ta bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, Trương Hữu Thần này ta từng gặp.

Hắn là Trạng Nguyên lang năm Phượng Hoàng thứ nhất, dung mạo đoan chính, đúng lúc đang độ tuổi ba mươi đầy phong độ khí khái.

Chỉ tiếc rằng phụ mẫu của Trương Hữu Thần lại gả cho hắn một nương tử nuôi từ bé, lớn hơn hắn mười lăm tuổi, diện mạo kém sắc, cử chỉ thô lỗ, thân hình mập mạp.

Năm đó, Trương Hữu Thần vì người thê tử này mà không ít lần bị đồng liêu cười nhạo.

Ta vội vàng đáp ứng, nói chuyện cùng Tô Hồng Hạnh một lúc rồi mới đứng dậy cáo từ.

Không ngờ bất cẩn làm đổ trà lên người, Tô Hồng Hạnh nói muốn lấy cho ta một kiện y phục, ta lục lọi quanh nhà nhân lúc nàng đi, quả nhiên tìm thấy Mê La Hương trong một chiếc hộp nhỏ trên trang đài*.

* Trang đài: bàn trang điểm của phụ nữ thời xưa.

Trước khi đến Tô Châu, ta đã kiểm tra thi thể của Kiều Mộc Đình tại phần mộ, ta phát hiện tàn tích của Mê La Hương trong mũi hắn.

Mê La Hương vốn là thảo dược được đại phu dùng để giảm đau cho người bệnh, chỉ cần tán thành bột làm hương xông, khi ngửi vào sẽ sinh ra cảm giác ảo mộng kɧoáı ©ảʍ, đây là loại hương thường dùng ở kỹ viện để trợ hứng.

Ta thay y phục Tô Hồng Hạnh đưa, trước khi đi còn quay lại hỏi: “Tô nương tử, ta nghe nói Túy Hồng Lâu từng là thanh lâu thịnh vượng nổi tiếng nhất Tô Châu, sao ba năm trước lại đột ngột đóng cửa?”

Tô Hồng Hạnh sửng sốt, ra vẻ ai oán thở dài: “Không biết lão bản chạy đi đâu chơi đùa rồi, bọn ta mất đi người tâm phúc đành phải đóng cửa thôi.”

Ta gật đầu, sự im lặng ngắn ngủi của ta đã thu hút sự chú ý của Tô Hồng Hạnh.

Nàng cười dịu dàng nhưng ánh mắt không rời: “Đỗ nương tử không phải là người của Băng Nhân Thự sao, sao lại tò mò về những chuyện này?”

Ta cười cười, không thể nói với nàng rằng ta không phải là Đỗ nương tử thật.

Ta là Ứng Tích Triều, phụng mệnh Nữ Hoàng Vi Chiêu Y, bí mật đi tới Tô châu để điều tra vụ tự sát của Kiều Mộc Đình.

Nữ Hoàng đương nhiên không hẹp hòi như dân chúng nghĩ, chỉ vì Kiều Mộc Đình chửi ngài hai câu mà phái ta tới thu thập chứng cứ phạm tội.

Trên thực tế, ngày thứ hai sau khi Kiều Mộc Đình chết, Đại Lý Tự Khanh Tăng Tri Hứa dâng một tờ mật tấu không chữ, sau khi dùng đủ cách mới khiến mật tấu hiện ra ba chữ:

Kiều Mộc Đình

Bên cạnh còn kèm một dấu tay.

Tăng Tri Hứa từ trước đến nay luôn làm việc mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn, chẳng mấy chốc đã tìm ra Kiều Mộc Đình là ai, dù sao mấy lời cuối của hắn đã đẩy bản thân lên đầu ngọn gió.

Sau khi đối chiếu với thi thể của Kiều Mộc Đình, Tăng Tri Hứa xác nhận mật tấu này xuất phát từ tay của hắn.

Tăng Tri Hứa tiếp tục điều tra sâu hơn, liền phát hiện ra điều kỳ lạ.