Chương 8: Hồng Hạnh

Ta bỗng nhiên ý thức được, Tô Hồng Hạnh tự biến mình thành Phật sống.

Khó có thể tưởng tượng, nếu một ngày nào đó, nàng ta từ trên đám mây ngã xuống sẽ là tình cảnh gì?

Đợi tới khi đến chùa Quan Âm, ta lập tức hiểu được vở kịch này sẽ diễn như thế nào. Hôm nay Trương phu nhân kia cũng mang theo nha hoàn đến dâng hương, xem ra là tới cầu con.

Thực lòng mà nói, Tô Hồng Hạnh đứng bên cạnh Trương phu nhân, cho dù là người không có học thức cũng có thể thốt ra bốn chữ “một trời một vực”.

Tô Hồng Hạnh trẻ trung, dịu dàng quyến rũ, đôi mắt như móc câu, lúc thẹn thùng xấu hổ có thể câu mất hồn người, chính là kiểu nữ tử mà những vị đại nhân sĩ tộc tự cao tự đại ưa thích: bên ngoài thuần khiết, bên trong phóng đãng.

So qua sánh lại, ta cảm thấy có chút đau lòng cho Trương phu nhân chẳng hay biết gì.

Tô Hồng Hạnh rất đoan trang hành lễ với Trương phu nhân.

Trương phu nhân tuy rằng nhìn thô kệch nhưng chắc chắn là người tâm thiện từ bi, bà vội đỡ Tô Hồng Hạnh, chân thành an ủi: “Cô nương là Tô nương tử đúng không? Ta có nghe người ta nói về chuyện của cô nương. Người chết đã qua, người sống phải tiến về phía trước.”

Ta ngồi trên cây, vỏ dưa rơi đầy đất, thầm nghĩ thật tội nghiệp Trương phu nhân, Tô Hồng Hạnh đâu chỉ tiến về phía trước, nàng ta còn đang leo tường nhà các ngươi, sắp vào bên trong rồi.

Nhưng tố chất tâm lý của Tô Hồng Hạnh thật cao, mắt nàng đỏ hoe như rất cảm động, đôi mắt ngập nước gật đầu rồi nhẹ giọng nói: “Đa tạ phu nhân quan tâm.”

Trương phu nhân thấy bộ dạng yếu đuối như cành liễu trước gió của nàng ta thì thương tiếc đến nỗi không biết nói gì, bà vội vỗ tay Tô Hồng Hạnh, rộng lượng nói: “Nếu Tô nương tử không chê, sau này đến phủ ngồi chơi, ta có thể trò chuyện giải khuây cùng cô nương”

Hàng mi dài của Tô Hồng Hạnh khẽ run lên, hai giọt nước mắt liền lăn xuống, thật sự là nhiều thêm một chút thì nhu nhược, bớt một chút thành ra bạc tình.

Có lẽ Tô Hồng Hạnh cảm thấy thất lễ, vội rút một chiếc khăn tay từ trong ngực, vừa cảm ơn Trương phu nhân, vừa nhẹ nhàng lau nước mắt.

Trương phu nhân vẫn luôn cười hiền hậu nhưng khi bà thấy chiếc khăn thêu hoa mai, mặt lập tức trắng bệch.

Bà không tin nổi mà nhìn Tô Hồng Hạnh, miệng mở ra rồi đóng lại, một lúc lâu không nói được lời nào, toàn thân run rẩy.

Hai mắt ta tỏa sáng, cao trào của vở kịch tới rồi!