Chương 35: Thẩm vấn (1)

Trác Phàm thản nhiên trở lại trong tiểu viện, thủ vệ Tiềm Long các thấy vậy, đầu tiên là sững sờ, bởi vì vị Trác quản gia này đã hơn mười ngày không thấy bóng dáng, ngay sau đó liền nở nụ cười kiểu nam nhân nào cũng hiểu :3.

Có người còn lớn tiếng trêu chọc: "Trác quản gia, tối hôm qua vất vả rồi :3!"

Long Quỳ lại đúng lúc đi qua, thấy Trác Phàm, lại nhìn hai nữ nhân trang điểm lộng lẫy trên tay hắn, nàng cau mày, nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, ngay sau đó nhanh chân rời đi, giống như chưa bao giờ quen hắn, miệng còn lẩm bẩm: "Nam nhân thằng nào cũng vậy."

Biết bọn họ đều hiểu lầm mình, nhưng Trác Phàm không quan tâm, ôm hai nữ nhân tiến vào phòng, ném mạnh các nàng xuống đất, đóng cửa phòng lại, tiện tay kéo cái cầm ra ngồi.

"Ai u!"

Tiểu Thúy bị ngã trên mặt đất, đau đớn giật mình tỉnh lại, xoa xoa hai mắt nhập nhèm, ngắm nhìn bốn phía, mơ hồi nói: "Đây là nơi nào?"

Ngay sau đó, nàng nhìn thấy nữ tử áo đen, mới sợ hãi kêu lên: "Tiểu thư, người sao rồi?"

Nữ tử áo đen vẫn không thể động đậy, thân thể lồi lõm hoàn toàn hiện ra trước mặt Trác Phàm. Trác Phàm cười răm một tiếng, hơi động ngón tay, nữ tử liền được khôi phục tự do. Nàng lập tức nhảy lên, đưa tay lướt nhanh xuống chân, trong tay liền xuất hiện một thanh chủy thủ, đâm về phía cổ Trác Phàm.

C-K-Í-T..T...T một tiếng, dao găm cách cổ Trác Phàm một cm thì dừng lại, nữ tử lại lần nữa không thể động đậy.

Trác Phàm xùy cười, đầy tán thưởng gật đầu: "Thân thủ tốt, nhưng trước mặt ta thì lại vô dụng. Ta mời hai vị đến chỉ là muốn hỏi mấy vấn đề, tuyệt không có ác ý. Chỉ cần các ngươi thành thật trả lời, sau đó ta tự sẽ thả các ngươi."

"Còn nữa, tốt nhất đừng dùng hung khí trước mặt ta."

Trác Phàm hất thanh dao găm ra khỏi tay nữ tử, sau đó lại nhìn thân thể mềm mại ngực nở mông cong, cười tà nói, "Đúng rồi, trên người ngươi không biết chừng còn cất giấu thứ gì nguy hiểm."

Nói rồi, Trác Phàm liền làm bộ muốn đi soát người.

Nữ tử áo đen đỏ mặt, vội la lên: "Ngươi dám?"

Trác Phàm tạm thời dừng tay, cười lắc đầu: "Ta có dám hay không, còn phải xem thái độ của ngươi."

Nói rồi, Trác Phàm chợt nghiêm mặt nói: "Ngươi là ai, đến Phong Lâm Thành làm gì?"

Nữ tử áo đen quay đầu sang chỗ khác, không thèm trả lời.

Không chút do dự, Trác Phàm kéo xoẹt cái, đai đen bên hông nữ tử liền rớt xuống đất.

"A!"

Nữ tử áo đen vừa tức vừa sướиɠ, hai mắt như phun muốn ra lửa, hung hăng trừng mắt Trác Phàm, Trác Phàm lại bất vi sở động.

Tiểu Thúy thấy thế, lập tức xông nên, nắm tay nhỏ hung hăng đánh tới Trác Phàm: "Bại hoại, ngươi dám vô lễ với tiểu thư nhà ta."

Trác Phàm nhẹ nhõm bắt lấy, tay khác cũng kéo xoẹt cái, dây lụa bên hông Tiểu Thúy cũng tuột xuống. Tiểu Thúy kinh hãi, vội vàng che y phục, đồng thời lui lại, trong mắt đã dưng dưng nước.

Trác Phàm vẫn rất thản nhiên, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai, đến Phong Lâm Thành làm gì?"

Nữ tử áo đen cắn môi, vẫn không nói một lời.

Xoẹt! Áo ngoài của nàng lại bị Trác Phàm xé thành mảnh nhỏ, Trác Phàm vẫn lạnh lùng nói: "Ngươi là ai, đến Phong Lâm Thành làm gì?"

Trác Phàm lãnh khốc giống như máy móc không có cảm tình, khiến nữ tử áo đen bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi. Rốt cục, nàng đành phải thả lỏng người rồi đáp: "Ta là nghĩa nữ của sơn chủ Hắc Phong Sơn, Lôi Vũ Đình. Lần này tới Phong Lâm Thành, là vì trừ diệt Lạc gia các ngươi."

"Trừ diệt như thế nào?"

Trác Phàm thản nhiên hỏi, giống như chuyện này không hề liên quan gì với mình, làm cho Lôi Vũ Đình càng thêm một phần kiêng kị, dường như kẻ mà nàng đang phải đối mặt hoàn toàn không là con người.

"U Minh Cốc sẽ dẫn duj người Tiềm Long các rời đi, chúng ta thừa cơ đánh vào nơi này."

Trác Phàm hài lòng gật đầu. Thực những chuyện này, hắn đã biết rõ ràng, hỏi lần nữa, chỉ là là vì công phá phòng ngự tâm lý của nữ nhân này mà thôi.

Tiếp đó mới là trọng điểm hắn muốn biết.

"Các ngươi và U Minh Cốc quan hệ thế nào, bọn họ giúp các ngươi vì cái gì?"

Lôi Vũ Đình lắc đầu, ánh mắt trở nên mờ mịt: "Không biết."

Trác Phàm chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, biết rõ nàng không nói láo, bèn hỏi tiếp: "Các ngươi avf U Minh Cốc liên hệ thế nào?"

Ánh mắt Lôi Vũ Đình hơi gợn sóng, lại cắn chặt môi không lên tiếng.

Trác Phàm đã đoán ra đại khái, nhưng vẫn muốn có được đáp án xác thực, thế rồi lại xoẹt một tiếng, áo trong Lôi Vũ Đình liền tan nát :3

Đồng thể xinh đẹp Lôi Vũ Đình bại lộ trước mắt Trác Phàm, trước ngực chỉ còn một khối vải đỏ thêu uyên ương để giấu đi tiên cảnh phía sau.

Lôi Vũ Đình cũng bắt đầu dưng dưng, nhưng vẫn không nói một lời. Trác Phàm chậm rãi đưa tay tới trước ngực nàng lạnh lùng nói: "Ngươi rất đẹp, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi có thể bảo trì tôn nghiêm. Nếu ngươi còn không trả lời, bên ngoài còn mười mấy hán tử đang đói khát đấy."

"Hỗn đản, huhu!"

Lôi Vũ Đình cắn răng nghiến lợi, giận dữ hét.

Không để ý đến nàng, Trác Phàm lạnh lùng nói: "Ta chỉ đếm đến ba, một, hai. . ."

Tiếng Trác Phàm như bùa đòi mạng, bàn tay Trác Phàm cũng càng ngày càng tới gần tấm vải đỏ duy nhất trên người nàng.

Lôi Vũ Đình cắn chặt môi đến mức chảy ra máu, nước mắt dâng trào, nhưng lại không lên tiếng.

"Tốt lắm, có dũng khí!"

Trác Phàm gật gật đầu, tay nắm chặt lại, vừa muốn dùng lực. Tiểu Thúy hét lên một tiếng, vội vàng nói: "Đừng mà, cầu ngươi đừng làm vậy với tiểu thư nữa, chuyện liên hệ với U Minh Cốc đều do Dương sư huynh."

"Dương sư huynh là ai?"

Trác Phàm nhếch miệng lên, cười tà nói. Lôi Vũ Đình muốn kêu to, ngăn cản Tiểu Thúy, Trác Phàm liền cong ngón tay lên, làm cho nàng không thể nói được.

Tiểu Thúy nhìn tiểu thư đang phải chịu khổ, chỉ đành thành thật khai báo: "Dương sư huynh là quan môn đệ tử của sơn chủ, tên là Dương Minh, được sơn chủ giúp đỡ, cho phép đính hôn với tiểu thư. Nhưng ngày đó, sơn chủ lại bị gia chủ Lạc gia, Lạc Chấn Nam đánh lén, bị trọng thương. Thân thể tê liệt, miệng không thể nói, cho nên. . ."

"Cho nên các ngươi mới tiêu diệt Lạc gia?"

Trác Phàm nhếch miệng lên, nở nụ cười thỏa mãn, "Gϊếŧ người thì đền mạng, báo thù rửa hận có gì đâu mà khó nói?"

"Thế tiếp sau đó thì sao?"

Trác Phàm tiếp tục hỏi.

Tiểu Thúy do dự một hồi, Trác Phàm lại đưa tay đến gần Lôi Vũ Đình, lập tức nói: "Lạc gia canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta cũng không nắm chắc, may mà Dương sư huynh thần thông quảng đại, liên hệ được Tôn quản gia, chúng ta mới có thể nội ứng ngoại hợp, đánh tan Lạc gia.