Chương 12

Edit: Tuyen83~ DĐLQĐ.

"Trời mưa, trời lạnh, con mặc nhiều đồ một chút."

Mẹ Thẩm chín giờ sáng bay, hơn sáu giờ sẽ phải từ nhà lên đường. Chuẩn bị xong điểm tâm từ phòng bếp ra ngoài, thấy con gái nhỏ mặc trên người chiếc váy ngắn đến bắp đùi đứng ở trước gương trang điểm, Mẹ Thẩm không nhịn được nhắc nhở. Đi đưa mẹ mà thôi, làm gì ăn mặc đẹp giống như muốn đi hẹn hò?

Thẩm Đại nhìn qua gương xem một chút trên người mẹ áo tay dài và quần dài, sợ một lát Lục Trì đến mẹ ở trước mặt anh càu nhàu mình, không tình nguyện đóng cửa phòng ngủ. Cởi váy ngắn, Thẩm Đại tìm kiếm đồ trong tủ treo quần áo, chọn chiếc váy hoa nhỏ thanh lịch đến đầu gối, lại từ trong tủ giày ôm hai chiếc giày công chúa màu trắng nhạt thay.

Nhìn vào gương, thật đẹp mắt.

Từ Hàng thích cô ăn mặc đơn giản.

"Như vậy được chưa?"

Đi ra phòng ngủ, Thẩm Đại ngoan ngoãn hỏi mẹ, nhưng ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Lục Trì nghe tiếng nhìn sang. Bởi vì cô hỏi chính là trang phục, còn cố ý bày ra tạo hình mặc cho người bình luận, người đàn ông không che giấu quan sát cô từ trên xuống dưới một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào ánh mắt của cô, khẽ cau mày: "Không lạnh?"

Mẹ Thẩm vừa vặn bưng nồi cơm điện đi ra, xem con gái một cái đỏ bừng cả khuôn mặt, lắc đầu nói: "Thôi, theo ý con bé đi, đợi con bé già rồi đau chân rồi, cũng biết hối hận."

Ý ở ngoài lời vẫn là hy vọng con gái lại đi đổi một lần.

Lục Trì quét mắt nhìn Thẩm Đại khẽ cong miệng, không có bình luận, xoay người đi về phía bàn cơm.

Lâu ngày mới gặp trưởng bối phải về, về tình về lý anh đều phải tới đưa tiễn, tối hôm qua anh đã nói với Mẹ Thẩm rằng sẽ lái xe đưa bà đi sân bay, Mẹ Thẩm đã kêu anh tới sớm để dùng bữa sáng.

Thẩm Đại hết sức bất mãn với cách làm của mẹ, bởi vì Từ Hàng lên máy bay lúc mười giờ, Thẩm Đại chuẩn bị đưa mẹ đi rồi sẽ cùng Từ Hàng đi quán cà phê ngồi một chút nói chuyện yêu đương. Mẹ cố tình tự tiện chủ trương sau mới nói cho cô biết, Thẩm Đại không tìm được lý do phản đối, không thể làm gì khác hơn là thay đổi kế hoạch, quyết định đưa mẹ đi xong sẽ nói thật với Lục Trì, bảo anh lái xe trở về trước.

Mẹ Thẩm nấu là cháo thịt nạc nấm hương, uống xong một chén, cả người ấm áp và êm dịu lên.

Mang theo cái ô, ba người đi vào thang máy, trực tiếp đi xuống bãi đỗ xe ngầm.

Thẩm Đại nhìn chiếc xe BMW màu đen của chị. . . . . . từ xa, linh cơ nhất động, làm nũng thương lượng với mẹ, "Mẹ, đưa mẹ đi xong con muốn đi trung tâm thương mại mua quần áo, hay là con tự mình lái xe đi, đến lúc đó Lục Trì đi làm việc của anh ấy, cả hai chúng con đều không bị trì hoãn."

Mẹ Thẩm không sao cả, Lục Trì ở phía trước lại bình tĩnh nói: "Mưa quá lớn, trên đường dễ dàng gặp chuyện không may, chúng ta vẫn là ngồi một chiếc xe đi, hôm nay anh không có việc gì, có thể đưa em đi mua sắm."

Mẹ Thẩm suy nghĩ về tính tình của con gái nhỏ tay chân vụng về, vỗ vỗ tay con gái nói: "Lục Trì nói đúng, con lái xe trở về, mẹ không an tâm."

"Đại học năm thứ hai con đã thi bằng lái. . . . . ." Thẩm Đại nhỏ giọng cường điệu chính mình cũng là người đã có mấy năm kinh nghiệm lái xe.

"Vậy cũng không bằng Lục Trì lái xe đã nhiều năm." Mẹ Thẩm không cho từ chối ôm tay con gái đi về phía chiếc xe Cayenne của Lục Trì.

Lục Trì mở cửa xe, đứng ở bên cạnh, Thẩm Đại đi vào trước, không nhịn được trừng mắt liếc anh một cái.

Lục Trì phớt lờ, tròng mắt, nhìn cô nâng lên bắp chân mảnh khảnh trắng nõn, mủi giày công chúa có nơ con bướm màu hồng kéo lên một đường vòng cung.

Đóng cửa xe, Lục Trì đi vòng qua.

Buổi sáng thứ bảy, mưa càng lớn thêm, những người đi làm cũng núp ở trong nhà ngủ nướng, trên đường rất ít khi không bị cản trở, đi đến phi trường, mới bảy giờ rưỡi.

Lục Trì dừng xe trước, Thẩm Đại len lén gửi tin nhắn cho Từ Hàng: em đến rồi, anh đã tới chưa?

Từ Hàng: mới xuất phát.

Thẩm Đại: tám giờ rưỡi mẹ em lên máy bay, chúng ta đi quán cà phê, anh đừng tới tìm chúng ta?

Lấy tình hình xe hôm nay, mới có thể để mẹ lên máy bay trước Từ Hàng mới đến phi trường.

Từ Hàng biết bạn gái chỉ là tùy tiện nói một chút, liếc mắt nhìn mưa to ngoài cửa sổ, cười

nhắn gửi lại: bên chúng ta đã hẹn tám giờ rưỡi tập họp ở đại sảnh, em ở quán cà phê chờ anh, anh phải gặp hết bọn họ mới đi tìm em.

Thẩm Đại gửi lại một chữ "Được.", cất điện thoại di động.

Những người mẹ luôn lo lắng về những đứa con ở bên ngoài của họ, trước khi chia tay Mẹ Thẩm nói, cơ hồ đều là dặn dò Thẩm Đại phải hiểu chuyện, xong việc về nhà sớm, không cho ở bên ngoài quá lâu, còn thiếu chút an bài Lục Trì mỗi ngày xác định địa điểm kiểm tra phòng rồi. Thẩm Đại nghe được đau đầu nhức óc, không yên lòng gật đầu lại gật đầu, thỉnh thoảng xem điện thoại di động một chút.

Khi thời gian đến, đưa mẹ đi kiểm soát an ninh, Thẩm Đại rốt cuộc không chịu buông, ôm mẹ một lúc lâu.

"Được rồi, đừng chậm trễ mẹ lên máy bay." Mẹ Thẩm chê cười đẩy con gái ra, lần nữa nhìn về phía Lục Trì, "Bảo bảo ngây ngô không hiểu chuyện, con giúp bác gái nhìn con bé."

"Bác gái yên tâm, con vẫn luôn đem bảo bảo ngây ngô xem như em gái, không cần bác nói con cũng sẽ chăm sóc cô ấy." Lục Trì nghiêm trang.

Thẩm Đại bĩu môi, nghiêng đầu thì thấy Từ Hàng đứng ở đằng xa, có lẽ là sợ bị mẹ phát hiện, đưa lưng về phía bên này.

Trong lòng Thẩm Đại ngọt ngào, đưa mắt nhìn mẹ đi vào cửa kiểm soát an ninh, cô ngẩng đầu nói với Lục Trì: "Từ Hàng mười giờ lên máy bay, đã đến, em đi đưa anh ấy, phải mất một tiếng đồng hồ, anh đi về trước đi, em đón xe đi về, sáng nay đã làm phiền anh."

Cô bình bình thản thản, ánh mắt Lục Trì dừng lại ở trên mặt cô thêm hai giây, như có cảm giác quét nhìn chung quanh.

Thấy Từ Hàng đứng ở đằng xa, mặt nhìn về phía bọn họ.

Thẩm Đại cũng nhìn thấy, cười nhìn Từ Hàng ngoắc ngoắc tay, suy nghĩ một chút, lại hỏi Lục Trì: "Nếu không em giới thiệu hai người biết nhau nha?"

"Hôm nào đi, không quấy rầy các em lưu luyến." Lục Trì lạnh nhạt từ chối, xoay người đi.

Thẩm Đại kinh ngạc nhìn bóng lưng Lục Trì, không ngờ tới anh thế nhưng lại nói ra câu nói như thế.

Không quấy rầy các em, thay đổi giọng điệu, rất giống như sự chế giễu của những người bạn, Lục Trì không mặn không lạt nói ra, Thẩm Đại lại phân biệt ra một chút châm chọc.

Lãnh đạm giống như người đàn ông không có thất tình lục dục, đúng là trêu đùa anh ở

nơi những người phàm tục này?

Thẩm Đại xuy một tiếng, vui vẻ chạy về phía bạn trai của mình.

"Không phải nói đi quán cà phê tìm em sao?" Chạy tới bên cạnh Từ Hàng, Thẩm Đại thân mật khoác ở cánh tay anh, ngửa đầu nhìn anh.

Sẽ phải tách ra hai tuần lễ rồi, Thẩm Đại sẽ rất buồn.

"Không thể chờ đợi, phải tranh thủ từng giây." Từ Hàng điểm lên lỗ mũi cô, dắt tay cô đi đến quán cà phê, mắt nhìn bóng lưng Lục Trì đi xa, thuận miệng hỏi: "Anh ấy cũng tới đưa bác gái?"

Thẩm Đại gật đầu: "Đúng vậy, mẹ em coi anh ấy như con trai, đương nhiên anh ấy phải hiếu thuận, nhưng anh ấy cũng ở gần nhà, anh ấy sẽ xấu hổ nếu không đi tiễn?"

Bạn gái nói chuyện dí dỏm, Từ Hàng cười: "Anh còn tưởng rằng CEO của công ty lớn sẽ rất bận."

"Anh ấy bận hay không em không biết, em chỉ biết anh rất bận." Thẩm Đại không muốn nói thêm về Lục Trì, u oán nhìn theo anh.

Một câu nói đâm đúng chỗ, Từ Hàng áy náy ôm bả vai bạn gái, trong lòng lặng lẽ thu về chua

xót.

Lục Trì và Thẩm gia là cố giao, anh không nên suy nghĩ lung tung.

Càng không muốn rời, thời gian giống như trôi qua lại càng nhanh, Thẩm Đại và Từ Hàng ngồi cạnh nhau ở trren chiếc ghế sofa dài, khi Từ Hàng lần thứ ba len lén nhìn đồng hồ đeo tay thì Thẩm Đại đè nén trái tim chua xót, kéo qua túi xách bên cạnh đứng lên, "Đi thôi đi thôi, làm trễ nãi kỹ sư Từ lên máy bay, nhưng em đảm đương không nổi."

"Mang dù rồi sao?" Từ Hàng biết cô muốn gọi xe trở về, sợ cô không mang dù, lúc xuống xe sẽ bị mưa xối ướt.

Thẩm Đại mím môi quơ quơ túi xách trong tay.

Từ Hàng cầm tay cô đi tới cửa kiểm soát an ninh bên kia, ánh mắt không chớp nhìn cô, "Sớm biết anh lái xe tới, để cho em lái trở về."

Thẩm Đại nhìn giày công chúa của mình, yên lặng không nói.

Từ Hàng trong lòng chua chát, đột nhiên ôm lấy cô, cúi đầu tới bên tai cô nói xin lỗi, "Bảo bảo ngây ngô, anh cũng không muốn đi."

Thẩm Đại tựa vào bộ ngực anh, trong mắt đẫm lệ, "Ngày mai sẽ một mình em. . . . . ."

Nghĩ đến thứ sáu tan việc Kiều Vũ ước ao ghen tị đề xuất chúc cô đêm thất tịch vui vẻ, cô chỉ có thể gượng cười, Thẩm Đại chỉ uất ức.

Từ Hàng nghe giọng nói của cô không đúng, chống lên bả vai cô, vừa đúng nhìn thấy hai hàng nước mắt từ trong đôi mắt hoa đào lăn xuống.

"Lão đại, phải lên máy bay!"

Nơi xa có người gọi anh.

Thẩm Đại nhất thời lúng túng, mượn thân thể Từ Hàng chống đỡ nhanh chóng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Từ Hàng cười, "Được rồi, em không bỏ được anh, không trách anh, mau đi đi, đến Băng Cốc điện thoại cho em, buổi tối đi ngủ sớm một chút, không cho đi quán rượu nhìn mỹ nữ, cũng không cho nhìn người yêu."

Mỹ nhân rộng rãi mà cười, trong mắt lại nén lệ.

Từ Hàng không còn gì để nói, thật sâu nhìn cô, đau lòng tự trách.

Trong đại sảnh không ngừng lặp lại nhắc nhở chuyến bay, Thẩm Đại lần nữa lau mắt, nghiêng đầu xem mấy người công ty Từ Hàng một chút, cô bắt được cánh tay Từ Hàng đẩy anh đi đến, đứng tại chỗ cười nói: "Đi đi, em cũng đi nha."

Đưa bạn trai, đưa đến nơi này là đủ rồi.

Cô không muốn đứng ở cửa kiểm soát an ninh, lẻ loi nhìn bạn trai rời đi, giống như bị bỏ rơi.

Cuối cùng mắt nhìn Từ Hàng, Thẩm Đại cười ngọt ngào, bước chân nhẹ nhàng đi về phía thang máy, đi tới nơi chờ taxi.

Từ Hàng đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn cô, một đoạn đường ngắn ngủn, nhìn thấy cô nâng lên cánh tay nhiều lần.

Cho đến khi cô vào thang máy, Từ Hàng nhìn lên trên cao, xoay người, trong lòng trống rỗng.

"Lão đại không bỏ được chứ?"

"Chị dâu thật tốt, mưa lớn như thế còn tới đưa anh."

"Đúng vậy đúng vậy, đổi thành tôi, thà bị lão tổng mắng cũng muốn ở nhà cùng với bạn gái."

"Cho nên cậu vĩnh viễn không đảm đương nổi lão đại, cũng không tìm được chị dâu xinh đẹp như vậy làm vợ."

Bốn người độc thân phòng kỹ thuật cậu một lời tôi một câu, hâm mộ lại hả hê.

Từ Hàng nhận lấy rương hành lý của mình, mặt không thay đổi đi về phía cửa kiểm an.

~

Thẩm Đại ở phòng vệ sinh đợi một lát mới đi ra ngoài, đôi mắt có hơi hồng.

Bên ngoài mưa như trút nước, trước đêm Valentine đến một trận mưa như vậy, thật không biết đã làm hỏng bao nhiêu tâm trạng của người ta, bao nhiêu người trong tình cảnh này.

Đi ra sân bay, những chiếc taxi lần lượt xuất hiện ở trước cửa chạy đi ra ngoài và chở theo hành khách, họ lên đường và tiến hành một cách ngay ngắn trật tự. Thẩm Đại chậm rãi bước về phía trước, điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Từ Hàng. Thẩm Đại nhìn màn hình, không muốn nhận, sợ rằng những giọt nước mắt lại tuôn rơi, sợ mất mặt ở trước đám đông.

Từ Hàng gọi năm lần, rốt cuộc cũng dừng lại.

Thẩm Đại buồn bã cười, kéo ra khóa kéo túi xách muốn đem điện thoại di động bỏ vào, điện thoại di động lại vang lên.

Nước mắt không tự chủ chảy ra, làm mờ đi tầm nhìn.

Thẩm Đại xoay mặt về nơi ít người, giơ điện thoại lên mắng anh, "Anh nhất định chọc em khóc có phải hay không?"

Ngắn ngủn mấy chữ, nói xong tan vỡ và vỡ vụn, rất nhỏ và rất yên tĩnh, tràn đầy vô hạn uất ức.

Đối diện thật lâu không tiếng động.

Thẩm Đại không giải thích nỗi sự đau lòng, lau lau nước mắt, tựa như làm nũng hừ một tiếng, "Hại em rơi nước mắt, anh mà trở về, xem em thu thập anh như thế nào."

"Anh nơi nào chọc tới em?"

Giọng nói Lục Trì truyền tới không gợn sóng trong trẻo và lạnh lùng.

Thẩm Đại như bị sét đánh, khó có thể tin đưa điện thoại di động đặt tới trước mắt, đột nhiên nhìn thấy biểu hiện trên màn hình hai chữ "Bên cạnh".

Cô không dám ghi chú tên thật Lục Trì, sợ bị các đồng nghiệp thấy.

Lục Trì điện thoại tới quá khéo, Thẩm Đại ảo não phải tạm thời quên nỗi buồn chia xa, giận chó đánh mèo

hỏi ngược lại: "Anh tìm em có chuyện gì sao?"

Cô cũng không tin anh đoán không ra mới vừa điện thoại đối thoại có hiểu lầm.

"Không có việc gì, chỉ muốn hỏi em một chút, nếu không có chuyện gì khác, có thể lên xe."

Lục Trì nói xong, cúp điện thoại.

Thẩm Đại một lúc lâu mới hiểu ý của lời nói này, khϊếp sợ ngẩng đầu lên, tầm mắt di chuyển về phía trước một chút, quả nhiên thấy một chiếc xe màu đen Cayenne quen thuộc xuất hiện bên ngoài làn đường taxi. Sợ cô mắt mù nhận không ra, cửa xe ghế lái bên kia đột nhiên mở ra, Lục Trì khí định thần nhàn xuống xe, áo sơ mi và quần dài màu đen, thon dài và cao lớn, một tay cắm túi xoay người, tầm mắt lướt qua đường xe, chuẩn xác khóa cô