Chương 27: Lam Tinh Tệ Ta Tới Đây(4)

Thư Vi nghe được nửa tỉnh nữa mê, cuối cùng vô tội nói, " Chị nghe không hiểu."

Thư Hân không để ý hình tượng liếc mắt, "Nói ngắn gọn, có thể để cho chị lúc thi phát huy ổn định."

Lúc trước là vẽ bùa, lúc này là tháp Văn Xương.

Thư Vi luôn cảm thấy em họ thần bí, nhưng không có thể phủ nhận, tiếp xúc tháp Văn Xương, trong nháy mắt tâm cô đều an định.

"Em họ thật tốt."

Thư Hân cả người khí chất lập tức nhu hòa.

Cô kìm lòng không đậu nhớ tới đời trước, khi cô cùng Thư Vi ở chung, khi đó, Thư Vi đối cô cũng ít nhiều chiếu cố.

Có thể thấy được tình cảm hỗ trợ lẫn nhau.

"Đi, đi ăn cơm."

Sau bữa cơm chiều, Thư Triển Nghị cùng Tiền Hồng tự thân tới cửa, mang Thư Vi về nhà.

Đồng thời cũng biểu đạt cảm kích đối với La Thục Nghi sâu sắc.

Mà La Thục Nghi không ngừng từ chối.



Quá trình này kéo dài hơn nửa giờ, Tiền Hồng mới đưa Thư Vi đi.

Đợi triệt để hoàn toàn không còn thấy được bóng dáng người, La Thục Nghi biểu tình lập tức suy sụp xuống, bà vuốt vuốt gương mặt đã trở nên cứng, lúc này mới trở về nhà.

Bà ghét nhất là bộ dáng diễn xuất khách khí này.

Thư Hân đã thu thập xong bàn ăn từ sớm, cũng đem bát đũa bẩn rửa, nhìn thấy mụ mụ một bộ dáng mệt mỏi hiện rõ trên mặt, mở miệng hỏi, "Mẹ, ba ba lúc nào trở về?"

Sau khi lão ba Thư Triển Trình đi công tác, cô mỗi ngày đều phải hỏi câu này.

"Nhanh, mấy ngày nữa liền trở về."

Con gái tâm niệm ba ba, La Thục Nghi trong lòng có chút chua.

Xem ra bà trong lòng con gái địa vị giảm xuống!

Thư Hân nhìn xem La Thục Nghi bộ dáng nhàn nhã, liền biết ba ba bên ngoài không có xảy ra việc gì, cô thở dài một hơi, liền trở về phòng.

Tất cả chương trình học đều đã học xong, ký ức cũng ăn sâu bén rễ, cho nên cô nhẹ nhàng không ít, cho phép bản thân nghỉ ngơi.

Hai ngày nhanh chóng qua đi.

Thư Hân rốt cuộc đã đợi được đến ngày cô mong mỏi.

Không chỉ có thể đi học, còn có thể khảo thí, tuyệt vời! !



Sáng sớm, cô gấp không chờ nổi mà rời giường, thu thập xong tất cả, còn không đợi lão mẹ La Thục Nghi, liền bay nhanh tới trường học.

La Thục Nghi trợn mắt hốc mồm.

Trước kia làm sao không gặp Thư Hân chịu khó như thế? !

Thật sự là gặp quỷ.

Thư Hân đi trên đường phố, ngang một đám học sinh nói cười sung sướиɠ, cảm giác tâm trạng của mình cũng biến thành trẻ.

Cô di chuyển nhẹ nhàng đi tới tuyến đường quen thuộc, thật mau đã đến cửa trường học.

"Hân Hân, ngày hôm nay mẹ không có đưa cháu đến trường học sao?"

Thư Hân nghe thấy tên của mình, vô ý thức quay đầu, chỉ nhìn thấy Tiền Tinh hòa ái dễ gần đối với cô cười.

Đây là bằng hữu tốt nhất của mụ mụ, thế nhưng rất nhanh sau đó liền mai danh ẩn tích.

Mụ mụ còn thương tâm một đoạn thời gian.

Thư Hân cười híp mắt chào hỏi, lúc ánh mắt nhìn vào gương mặt của đối phương, cô liền trở nên ngưng trọng.

Lại là một cơ hội tốt có thể kiếm Lam Tinh tệ!