Chương 4: Ăn Mừng Thi Đậu(1)

"Hân Hân, về sau học tập có vấn đề gì thắc mắc, cứ việc đi tìm chị họ của người . Bất quá, ngươi cũng đừng chịu thua kém, tranh thủ cùng chị họ tranh thủ thi đậu cao trung."

Thư Hân ý thức vẫn còn ngơ ngác, xương nơi lông mày còn ẩn ẩn bị đau.

Cô vừa miễng cương mở mắt, liền nhìn thấy cô cô mặt đắt ý nhằm mắt, mơ hồ còn thấy một tia cao cao tại thượng.

Cho dù Thư Mỹ Nhạn trẻ mười mấy tuổi, thực chất bên trong còn xuất hiện một tia xem thường không sai đi đâu được.

Thư Hân thấy trong lòng cực kì không thoải mái.

Hệ thống học bá so với Thư Hân thì càng không thoải mái hơn. Nó châm chọc khıêυ khí©h, "Một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, có tư cách gì đến dạy bảo chủ nhân?"

So với lúc trước âm thanh câu dẫn thành thục ổn trọng, giờ phút này hệ thống có chút hơi non nớt.

Thư Hân tiếp thu kí ức, nội tâm có vài phần không tưởng tượng được, nhiều hơn là mừng rỡ như điên.

Cô. . . Thật sự trở về rồi? !

Gia gia tổng cộng sinh ba đứa con. Lão đại Thư Triển Trình, lão nhị Thư Triển Nghị, lão tam Thư Mỹ Nhạn.

Ba của cô, cũng chính là Thư Triển Trình, làm kiến trúc công trình. Mụ mụ là lão sư toán học cấp 2, hiện tại điều kiện gia đình là nhất tốt.



Thúc thúc cô Thư Triển Nghị, chỉ là một nhân viên bán hàng hết sức bình thường, thẩm thẩm Tiền Hồng, điều kiện gia đình hai người này là kém nhất.

Mà cô cô, gả cho phó cục trưởng bộ giáo dục, gia đình mặc dù không giàu có, nhưng địa vị thì không thể nghi ngờ.

Một khi đắc thế, liền có chút xem thường người thân ruột thịt hai người anh cùng một mẹ sinh ra. Đương nhiên, cô cô đối với anh trai Thư Triển Trình vẫn còn một chút khách khí.

Thư Hân mờ mịt quét mắt liếc xung quanh, phát hiện ba ba, mụ mụ, thúc thúc, thẩm thẩm, cô cô, còn những người chị họ, em họ. Không thiếu một ai.

Giờ phút này, tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng tụ tập tại trên người cô.

Gia đình tụ hội đầy đủ, rất nhiều năm vẫn chưa thấy.

Cô có chút mới lạ, lại vương vẫn chút hoài niệm.

Nếu như cô không có đoán sai, hẳn đây là tiệc mừng chị họ thi đậu cao trung.

Thư Hân thân thể nhỏ bé thẳng tắp, trên mặt còn cảm kích ý cười, "Cô cô, lời ngươi nói đều là sự thật sao? Cháu nghỉ đông không có nhiều việc làm, nếu không sáng mai cháu trực tiếp đi tới nhà cô cô, để chị họ lần lượt dạy?"

La Thục Nghi vốn có chút oán trách cô em chồng hết chuyện để nói. Nhưng nghe con gái ra âm thanh âm yếu ớt, sắc mặt có chút khó coi trong nháy mắt liền bà liền hòa hoãn.

Con gái không thích đọc sách, bàcực kì đau đầu, nếu Hân Hân nguyện ý đi theo Hứa Dư học tập cho thật giỏi, tự nhiên gãi đúng chỗ ngứa.



Mà Thư Mỹ Nhạn lúc này hiện lên nụ cười trì trệ.

Lúc trước tiểu nha đầu đều không nghe lời khách sáo, từ trước đến nay hầu như không tỏ ra thân thiện.

Vì thế bà cũng vui vẻ trước mặt anh trai, chị dâu bày ra sắc mặt tốt.

Nhưng lạ là hôm nay Thư Hân tự dưng vui tươi hớn hở đáp ứng?

Nếu thật sự là chạy tới, còn không phải chậm trễ con gái bà ta học tập?

Thư Hân lại nói, "Chị họ, em không thông minh bằng chị, đến lúc đó chị có thể dạy kiên nhẫn một chút không ạ."

Hứa Dư được Thư Mỹ Nhạn nuông chiều, lại thêm từ trước đến nay cô đều rất kiêu ngạo. Căn bản không nguyện ý cùng cái đứa em họ vụng về này kết giao.

Cô trực tiếp cự tuyệt, "Mặc dù chị thi đậu cao trung, nhưng bắt đầu khai giảng cũng có khảo thí, chị vội vàng học tập, không có thời gian rãnh dạy em."

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Thư Hân cứng đờ, cô chân tay luống cuống nhìn thoáng qua La Thục Nghi, chợt cúi thấp đầu, không nói lời nào.

La Thục Nghi đời này chỉ có sinh một đứa bé Thư Hân, tự nhiên xem là bảo bối.

Trừ bỏ việc bên ngoài Hân Hân không thích học tập, những cái khác cái nào cái nào cũng đều tốt.